Chương trước
Chương sau
Dù ít người nhưng Long đầu trọc không hề sợ hãi chút nào.
Anh ta vung tên lên, tất cả những tên đầu trọc đều trong tư thế sẵn sàng.
"Kít!"
Đúng lúc hai băng nhóm chuẩn bị đánh nhau thì bất ngờ có một băng nhóm khác đi xe máy đến hiện trường, ai cũng mặc áo khoác denim, xỏ lỗ tai, trông rất hầm hố.
"Uầy uầy, anh Long, anh Côn, tại sao lại đánh nhau thế?"
Những người đến lần này cũng là một đội nhỏ gần đó.
Người đứng đầu được gọi là 'Huyết Tước'.
Long đầu trọc cau mày, người đến bất thiện, xét theo tư thế này, Huyết Tước cũng đến cướp người.
Sự thật chính là như thế.
Huyết Tước đút hai tay vào túi quần đi lên: "Mọi người đều là anh em, hà tất gì phải như thế? Anh Long, tôi đã nghe chuyện rồi, thả người đi, làm gì phải ép chết người ta chứ?"
Côn Tử Đầu và Huyết Tước đều không phải là người lương thiện.
Họ cũng đã dẫn người đến đây, nếu liều mạng thì Long đầu trọc không có cơ hội chiến thắng.
Chẳng lẽ phải thả Chu Doãn Cường và Kevin Diêm ra ư?
Long đầu trọc nắm chặt tay và gầm lên: "Hai người này nhất định phải được đưa đi. Các người đừng làm vậy, không thể cứu được hai người này đâu. Nếu sự việc ầm ĩ thì ngay cả hai người các người cũng bị giết luôn đấy."
“Giết tôi sao?” Huyết Tước mỉm cười: “Anh Long cứ yên tâm, Huyết Tước tôi không dễ bị giết như vậy đâu. Hôm nay tôi nhất định phải cứu hai người Chu Doãn Cường ra, anh Long, buông tay đi.”
Khi thế trận đang giằng co, liên tiếp có mấy băng nhóm đến, phía trước có hơn chục băng nhóm, tổng cộng có hai ba trăm người.
Với một trận chiến quy mô lớn như vậy, ngay cả khi Long đầu trọc muốn bắt người đi cũng không thể.
"Chết tiệt."
Long đầu trọc toát mồ hôi lạnh, nếu hôm nay không đưa người đi được, không biết sau khi trở về sẽ bị phê bình như thế nào.
Chu Doãn Cường cười nói: "Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ mà, Long đầu trọc, mày từ bỏ đi, hôm nay mày không thể đưa tao đi được đâu. Mười người bọn mày có thể đánh ba trăm người ư? Một đánh ba mươi ư? Hahaha."
Ông ta kiêu ngạo cười nhạo, với tư thế hôm nay, nhất định sẽ không chết.
Nhưng không đợi ông ta vui vẻ được lâu, mọi chuyện đã thay đổi.
Ầm ầm ầm.
Mặt đất đột ngột rung chuyển, như thể một trận động đất đã xảy ra.
"Chuyện gì thế?"
"Động đất hả?"
"Chúng ta đang ở vùng đồng bằng, động đất cái khỉ gì."
Hơn 300 người tại hiện trường nhìn quanh, phía xa nhìn thấy một mảng đen nghịt, lúc đầu nhìn không rõ, nhưng khi tiến lại gần thì nhận ra có một một đại đội đông đảo đang đến.
Những người này mặc quần áo màu đen, chỗ trái tim mỗi người có một bông hoa.
Giống như là tham dự một đám tang.
Đáng sợ nhất là những người này trên mặt đều có dấu vết đã kinh qua mưa bom bão đạn, lại có khí chất quân nhân độc nhất vô nhị, kiên quyết và khát máu.
So với đám người này, Huyết Tước, Côn Tử Đầu cùng những người khác đều không đủ tầm.
Giống như voi và kiến vậy.
Những tên côn đồ nhỏ bé sẽ không bao giờ có thể địch lại trước những người lính thiện chiến nhiều kinh nghiệm sa trường này, bọn chúng sẽ không chịu nổi một kích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.