Chương trước
Chương sau
Nếu giờ ông ta thật sự nhường lại cho Giang Sách, vậy Đinh Trọng ông ta có khác nào một thằng đần không?
Đinh Mộng Nghiên cũng biết trong lòng Đinh Trọng đang suy nghĩ cái gì, cô chủ động lên tiếng nói trước: “Ông à, cháu biết trước đó ông và Giang Sách có chút chuyện bất hòa, nhưng người chết là chuyện lớn. Cái chết của chú Trình chính là một đòn đả kích lớn với Giang Sách, hy vọng ông có thể rộng lượng bỏ qua những chuyện ngoài lề, đáp ứng tâm nguyện nho nhỏ này của Giang Sách được không?”
“Oán thù nên cởi, không nên buộc. Dù nói thế nào thì Giang Sách vẫn là cháu rể của ông, nhân cơ hội này chữa lành mối quan hệ giữa mọi người với nhau chẳng phải sẽ rất tốt sao?”

Nói như vậy quả thực không hề sai, nhưng người ta có nghe lọt tại hay không lại là chuyện khác.
Đinh Trọng còn chưa kịp mở miệng đáp lời, Đinh Phong Thành đã tranh nói trước: “Em ba, em nói cái gì vậy? Nếu các người thật sự tới đây để xin lỗi, thì tại sao lại đi tay không thế hả? Rõ ràng là các người không có thành ý mà.”
Đinh Tử Ngọc cũng bổ sung: “Đúng vậy, lùi lại một bước nói chuyện đi, quyền sử dụng này bọn em có nói nhường cũng không được, đó là quyết định của Cục Xây dựng đô thị. Các người chạy tới văn phòng gây khó dễ cho ông nội, rốt cuộc là có rắp tâm gì?”
Hiển nhiên, đối phương căn bản không hề có ý định giúp đỡ Giang Sách.
Sắc mặt Đinh Mộng Nghiên bắt đầu có hơi khó coi.
Cô biết rõ, mặc dù quyền sử dụng là do Cục Xây dựng đô thị quản lý, nhưng quyền sử dụng khu quy hoạch nghĩa trang đã được giao cho Sản xuất nhiệt Đinh, bọn họ muốn cho ai sử dụng cũng chỉ cần người đứng đầu nói một tiếng là được.
Vậy cho nên, chỉ cần Đình Trọng gật đầu thì sẽ chẳng có vấn đề gì xảy ra, dù là chút rủi ro nhỏ.
Nhưng nếu Đinh Trọng không gật đầu, thì nó lại thành vấn đề lớn.
Đinh Mộng Nghiên tiếp tục mở miệng khẩn cầu: “Ông à, trước đó Giang Sách có gì không đúng, cháu xin phép thay mặt anh ấy nói với ông một tiếng xin lỗi”, cầu xin ông đồng ý giúp chúng cháu lần này được không?”
Thái độ cũng đã đủ thấp hèn.
Giang Sách đứng bên cạnh, tim anh như đang rỉ máu, để người phụ nữ của mình phải đi cầu xin sự thương xót của Đinh Trọng với thái độ thấp hèn như thế, khiến anh thực sự phải áy náy.
Mà điều càng nực cười hơn chính là, sự cầu xin này là vô ích!
Đinh Trọng hừ lạnh một tiếng, nhìn Giang Sách cười như không cười, nói với giọng điệu lạnh lùng: “Giang Sách, không phải tôi không chịu giúp cậu, mà mọi chuyện giống như lời Tử Ngọc đã nói trước đó, quyền sử dụng là do Cục Xây dựng đô thị quản lý, lời nói của tôi không có trọng lượng.”
Đinh Mộng Nghiên vội vàng nói: “Vậy ông chỉ cần ra mặt giúp chúng cháu nói một tiếng với Cục Xây dựng Đô thị thôi, ông có yêu cầu gì cứ việc nói, bất kể là tiền hay thứ gì khác, bất cứ thứ gì cũng được hết.”
Tiền sao?
Đây không phải vấn đề tiền bạc!
Đinh Trọng nghĩ nghĩ, sau đó nở nụ cười xấu xa, nói: “Cái gì cũng làm đúng không? Vậy thế này đi, Giang Sách, cậu tới quỳ gối trước mặt tôi, nói với tôi câu xin lỗi, tôi sẽ cố gắng liên lạc hỏi lãnh đạo Cục Xây dựng Đô thị một câu, xem có thể cho cậu thêm một vị trí về quyền sử dụng hay không.”
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên thực tế, Đinh Trọng căn bản không hề có ý định sẽ giúp đỡ Giang Sách.
Ông ta chỉ đơn thuần là muốn xem Giang Sách quỳ gối dập đầu trước mình mà thôi.
Sau khi xong xuôi, Đinh Trọng vẫn sẽ không giúp anh.
Một người hiểu rõ thói đời như Giang Sách sao có thể không nhìn thấu ý định này?
Còn chưa kể, người đàn ông như anh, sao có thể quỳ gối trước Đinh Trọng?
Nghe xong yêu cầu này, cả Đinh Phong Thành lẫn Đinh Tử Ngọc đều vô cùng vui vẻ, cuối cùng thì cũng có cơ hội nhìn thấy Giang Sách phải xấu mặt, từ trước tới nay bọn họ luôn bị Giang Sách áp chế, giờ là lần đầu tiên họ có thể áp chế ngược lại Giang Sách, cảm giác sướng như lên mây.
“Sao hả, không chịu quỳ sao?” Giọng điệu Đinh Trọng nghe có phần không hài lòng.
“Lúc nào cũng luôn miệng nói cái gì mà người chết đó chính là vị trưởng bối
mà cậu tôn trọng nhất, sao hả, vì chủ Trình của cậu, quỳ xuống dập mấy cái cũng không muốn sao?”
“Xem ra cậu cũng chỉ giả bộ thôi.”
Những câu nói như dao cắt vào lòng Giang Sách.
Đinh Mộng Nghiên thật sự không nhìn nổi nữa, nhưng cô không dám chọc giận Đinh Trọng, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhất định phải nhịn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.