Chương trước
Chương sau

"Buông tôi ra, nếu không, tôi sẽ kiện anh, khiến anh tán gái bại sản!"
Giang Sách lạnh lùng nhìn anh ta.
"Miệng anh thối quả, cần phải rửa sạch."
"Tôi sẽ giúp anh rửa miệng"

Nói rồi, Giang Sách trực tiếp đẩy đầu Kevin Diêm vào bồn cầu, ấn nút bồn cầu, nước dâng lên làm ướt hết cả khuôn mặt của Kevin Diêm.
Kevin Diềm đau đớn vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng bị Giang Sách giữ chặt.
Sau một lúc, Giang Sách nhấc anh ta lên, sau đó lặp lại lần thứ hai, thứ ba.
Cứ như vậy bảy tám lần, Kevin Diêm uống một bụng nước, còn không có sức giãy dụa, liền bị Giang Sách ném vào trong phòng.
"Bây giờ thành thật được chưa?"
Kevin Diêm không ngừng ho khan, dùng quần áo lau nước toilet trên mặt, chỉ vào Giang Sách nói: "Tao sẽ nhớ kỹ món nợ này, mày chờ đó cho tao, tao sẽ kiện mày ra tòa, mày sẽ tán gia bại sản, tao muốn."
"Miệng vẫn còn thổi à?"
Giang Sách cầm cây cọ nhà vệ sinh và đâm vào miệng Kevin Diêm, củ đậm khiến miệng anh ta phình to, giống như hai chiếc xúc xích lớn đang treo trên miệng.
"Thành thật không?"
Kevin Diêm không dám nói nhảm nữa, đối mặt với quyền lực tuyệt đối, càng nói nhiều càng bị đánh.
Ngập ngừng một lúc, Kevin Diêm lấy hết can đảm và nói: "Anh đánh tôi cũng không sao, nhưng các người phải trả 600 vạn phí tổn hại danh tiếng! Đây là những gì tòa án ra lệnh, không phải tối. Nếu các người không làm vậy, tòa án sẽ không bỏ qua đầu."
Kevin Diêm nở một nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt.
Tuy bị đánh thậm tệ, nhưng anh ta vẫn cảm thấy mình có thế thượng phong.
Giang Sách có thể đánh thì sao chứ?
Có tiền không?
Không có tiền, kết quả không phải cũng giống nhau sao? Cuối cùng, còn phải nhận sự trừng
phạt.
Nhưng trước khi Kevin Diêm định thần lại, Giang Sách đã lấy từ trong túi quần ra một chiếc thẻ ngân hàng màu vàng: "600 vạn đúng không? Trừ hết cho tôi đi."
"Ha?"
Kevin Diêm choáng váng.
Không phải chứ? Tên này không chỉ biết đảnh, ngay cả món nợ 600 vạn cũng trả hết sạch được? Giàu có quá rồi!
"Này, là 600 vạn, không phải 60 vạn hay 6 vạn, anh có chắc mình có nhiều tiền như thế không?"
"Còn muốn nói nhiều nữa hả?"
Kevin Diêm Sợ hãi tới mức mặt biến sắc, không dám nói với Giang Sách nữa, nhanh chóng lấy máy POS ra và chuyển 600 vạn từ thẻ của Giang Sách.
Với một tiếng ding, quá trình chuyển khoản đã thành công.
Giang Sách thực sự rất giàu.
Kevin Diêm hoàn toàn không có gì để nói, đánh thì không đánh lại, muốn dùng tiền buộc họ phải phục tùng, kết quả là họ rút ra một tấm thẻ, trong đó không chỉ có 600 vạn.
Người đàn ông này thật lợi hại!
Trước khi rời đi, Kevin Diêm hỏi với giọng khiêu khích: "Anh có dám nói tên của mình ra không?"
Giang Sách bật cười.
"Tên tôi là Giang Sách, một nhân viên bình thường của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng"
"Giang Sách? Tốt lắm, tao nhớ rồi, mày cứ chờ đó!"
"Hửm?"
Giang Sách thản nhiên tung một cước đá thẳng vào miệng Kevin Diêm, khiến anh ta há hốc mồm, máu cũng chảy ra.
"Aaa."
Kevin Diêm vội vàng kéo thuộc hạ rời đi, không dám nói thêm lời độc ác nào trước mặt Giang Sách.
Tên này rất mạnh mẽ.
Không lâu sau, Kevin Diêm bỏ đi cùng tất cả các thuộc hạ của mình.
Dương Quân Như ngồi bên giường, nắm tay La Phong, kính cẩn nói với Giang Sách: "Cảm ơn anh, cảm ơn!!!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.