“Tôi không ngại nói cho cậu biết, rượu cậu uống đã bị tối hạ độc từ lâu rồi, cậu chỉ có một con đường chết thôi!”
Tiểu Điệp khóc càng thảm thiết hơn.
Đây cũng chính là chuyện cô ta làm giúp Thủy Thanh Diệu, hạ độc vào trong rượu, khiến Giang Sách mất đi năng lực chiến đấu.
Người bình thường nghe được lời này xong sẽ tuyệt vọng vô cùng, nhưng Giang Sách thì không hề.
Anh khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp tục làm theo ý mình, rót đầy một bát rượu nữa.
“Hử? Ông nói, ông hạ độc trong rượu sao?”
“Vậy tại sao đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng hề hấn gì?”
Lúc nói, Giang Sách còn khiêu khích uống một hơi cạn sạch, sau đó lại tiếp tục rót thêm một bát khác.
Anh nói khiến Thủy Thanh Diệu bắt đầu chú ý.
Đúng vậy, từ lúc vừa tới đến bây giờ, Giang Sách đã uống hết bốn năm bát rượu rồi, nhưng sao anh vẫn không bị làm sao hết, còn đứng rất vững nữa kìa.
Hay là đang cố gắng gượng?
Không thể có chuyện đó, nhìn trạng thái tinh thần của Giang Sách, dáng vẻ của anh trông chẳng có gì là đang cố gắng gượng cả.
Hơn nữa, loại thuốc đó cực kỳ lợi hại, căn bản là không thể gắng gượng được.
Trên thực tế, ông ta đều biết rằng, ở phương diện y học, mấy loại bụi đời nhỏ bé này làm sao có thể so sánh được với trình độ của Giang Sách? Ngay khoảnh khắc bưng bát rượu lên, Giang Sách đã biết trong rượu có vấn đề rồi.
Cho nên, Giang Sách đã phòng bị từ trước, dùng kim bạc làm tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336947/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.