Nếu không có Giang Sách, có lẽ cô ấy sẽ thật sự xem Diệu Hàng là người tốt, đối xử khách khí với anh ta, cuối cùng dẫn sói vào nhà, kết cục thật không dám tưởng tượng.
Bên kia, Diêu Hàng đang chỉ tay vào mặt Giang Sách: "Đừng nói ông đây không cho mày cơ hội, hôm nay, chỉ cần mày cho tạo một tỉ, chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua, còn không.”
Giang Sách lập tức ngắt lời anh ta: "Đừng có mơ nữa, tiền hà, tao sẽ không chia cho mày, dù chỉ một đồng một cắc."
Mặt mũi Diêu Hàng càng thêm không vui.
"Nhãi ranh, có phải mày tưởng bản thân có chút tiền thì ngon lắm không?"
"Nói cho mày biết, đây là Nam Thành, là địa bàn của tao!"
"Mày cũng thấy dưới trướng tao có bao nhiêu người rồi đấy, nếu không muốn
chết thì mau ngoan ngoãn ói tiền ra, bằng không ba người chúng mày đừng mơ đến chuyện nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Giang Sách thở dài, hỏi anh ta: "Ở thời đại này, người có tiền là lớn nhất, tạo có tiền hơn mày, sao mày còn dám đứng trước mặt tạo kiêu ngạo thế?"
Diêu Hàng nở nụ cười: "Có tiền chính là lớn nhất? Ha ha ha ha, má nó, đầu óc mày bị nước vào rồi đúng không? Mày có nhiều tiền thì sao chứ? Tao có hơn hai mươi người anh em đấy, mỗi người một chân thôi cũng đủ giẫm chết mày."
Giang Sách nói tiếp: "Đúng không? Nhưng tao có tiền, tìm đại cũng có thể kéo tới nhiều người hơn mày đấy."
"Ha ha, đi đâu tìm?"
"Nơi này là Nam Thành, là địa bàn của tao!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336919/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.