Thạch Văn Bỉnh nhíu mày, rồi xoay người nhìn về Giang Sách: “Tên kia, anh có ý gì?”
Giang Sách cười khẩy: “Ý tôi là tôi muốn sợi dây chuyền này.”
“Anh muốn ư?” Thạch Văn Bỉnh há miệng cười to: “Tên kia, sao anh không soi lại mình thử xem anh có xứng không?”
Anh ta giơ tay lên nói: “Bảy trăm vạn, tôi muốn sợi dây chuyền này.”
Giang Sách đáp lại ngay: “Tám trăm vạn.”
Một sợi dây chuyền được đẩy lên mức giá tám trăm vạn, đây chắc chắn là con số cao, nói thật, nó đã hơi vượt qua ngoài dự đoán.
Vẻ mặt Thạch Văn Bỉnh đầy bất mãn: “Tên kia, mẹ kiếp anh chán sống đúng không? Anh cố ý đối đầu với ông đây đúng không?”
Giang Sách giơ tay lên nói: “Anh có giỏi thì tăng giá lên đi, chẳng lẽ người nhà họ Thạch các anh chỉ giỏi chém gió thôi sao? Chứ thực chất là nghèo đến rớt mùng tơi đúng không?”
“Mụ nội nó!” Thạch Văn Bỉnh tăng giá lên ngay tức khắc: “Tôi ra giá một nghìn vạn.”
Anh ta còn chưa kịp dứt lời, Giang Sách đã đáp lại ngay: “Một nghìn hai trăm vạn.”
Giá của Giang Sách cao hơn anh ta một bậc.
Thạch Văn Bỉnh không vui, bỏ ra một nghìn hai trăm vạn để mua một sợi dây chuyền ngọc bích? Mức giá này hoàn toàn không đáng.
Anh ta đã có ý định rút lui rồi.
Giang Sách chế giễu: “Là ai đòi tặng cho người mình yêu sợi dây chuyền tượng trưng cho tình yêu thế, ha ha, hóa ra tình yêu của mấy người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336896/chuong-516.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.