Toàn thân bẩn thỉu không thôi, trên trán còn có vết máu bầm.
Nhìn là biết mấy ngày qua bị hành hạ dữ lắm, thậm chí còn có thể bị ngược đãi.
Giang Sách rất giận dữ, nhưng vì muốn cứu Tân Tử Dân trước nên anh nhất định phải nhẫn
nai.
Phương Phiến Tam ném cho tên đàn em một ánh mắt nhắc nhở.
Tên đàn em kia đạp một cước vào sau lưng Tân Tử Dân, khiến Tân Tử Dân loạng choạng đi về phía trước: “Lão già kia, ông có thể cắt được rồi."
Tân Tử Dân nước mắt nước mũi giàn giụa sụt sịt đi về phía Giang Sách.
Giang Sách trực tiếp dùng dao găm cắt đứt dây thừng cho ông, sau đó lấy ra khăn tay cho Tân Tử Dân lau sạch sẽ vết bẩn trên mặt.
"Giang Sách, bác xin lỗi, làm hại cháu bị cuốn vào chuyện này." Giọng Tân Tử Dân cực kỳ suy yếu, có lòng mà không có sức.
"Việc này trở về rồi hãy nói."
Trước mắt chuyện quan trọng nhất là bảo vệ Tân Tử Dân an toàn, tuy Giang Sách cũng rất
muốn lập tức ra tay dạy dỗ đối phương một trận, nhưng suy xét đến chuyện làm như vậy có khả năng sẽ mang đến nguy hiểm cho Tân Tử Dân, anh vẫn nhẫn nại.
Quan trọng nhất vẫn là bảo vệ Tân Tử Dân.
Chuyện báo thù thì chờ sau này có thể tính.
"Tiền bạc, để ở đây."
Giang Sách ném va li xuống, đỡ Tân Tử Dân đi ra ngoài, lúc chuẩn bị rời khỏi hiện trường, đàn em của Phương Phiến Tam lập tức tiến lên kéo cái va li về.
Vốn dĩ chuyện có thể kết thúc tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336881/chuong-501.html