Chương trước
Chương sau



Dưới tình huống người ngoài căn bản không tin Giang Sách có thể trở về, nhưng cuối cùng Tân Uẩn vẫn chọn tin Giang Sách.

Chỉ vì người đàn ông này đã tạo nên quá nhiều kỳ tích.

Hơn nữa, ở sâu trong nội tâm Tân Uẩn vẫn còn tình ý với Giang Sách khiến cô ấy luôn tin vào mỗi câu Giang Sách nói.

"Được, tôi tin anh nhất định có thể trở về!"


Trưởng tàu nở nụ cười: “Trở về? Ha ha, đừng nghĩ nữa! Tôi mà thả anh ta về thì tôi chính là heo! Đi thôi."

Dưới sự giám thị nghiêm mật của đám nhân viên bảo vệ, Giang Sách bị áp giải đến một không gian trống dưới xe, nơi này chuyên dùng để giam giữ phạm nhân lâm thời.

Đến đây thì không thể đi ra.

Cửa khoang xe đóng lại.

Trưởng tàu ngồi xuống, khinh thường nhìn Giang Sách: “Dám đánh nhau trên tàu? Ha ha, anh giỏi lắm, chờ ngồi tù đi!"

Giọng điệu Giang Sách bình tĩnh nói: "Đánh nhau cũng là bọn họ ra tay trước, sao chỉ bắt mình tôi?"

Trưởng tàu nở nụ cười: “Đánh thua đi bệnh viện, đánh thắng ngồi tù bóc lịch, anh không biết sao? Anh đã đánh hành khách thành cái như thws kia, tôi còn cần bắt bọn họ à?"

Thì ra còn có thể nói vậy à?

Giang Sách khẽ lắc đầu, tiếp tục nói: "Thế không tính chuyện bọn họ chiếm chỗ sao?"

"Còn gì đâu mà phải nhắc lại?" Trưởng tàu nói: "Anh phải biết rằng, hiện tại bọn họ là người bị hại, anh lại là người thi hành bạo lực! Nếu anh không ra tay, anh còn có lí, hiện tại anh từ có lý biến thành vô lý rồi, biết không?"

Giang Sách bất đắc dĩ.

Anh đưa ra câu hỏi cuối cùng: "Thế sơ suất của trưởng tàu thì tính thế nào?"

Trưởng tàu sửng sốt: “Sơ suất của tôi? Tôi thì sơ suất cái gì?"

Giang Sách nói: "Tàu hỏa, mỗi người một ghế, người với ghế có vị trí tương ứng. Anh thân là trưởng tàu nhưng không kiểm tra đúng chỗ, mặc kệ những người ngồi sai chỗ, đây không phải là sơ suất của anh sao?"

"Còn nữa, rõ ràng tàu có đội ngũ nhân viên bảo vệ, nhưng anh lại làm như không thấy người chiếm vị trí của người khác, cứ chờ to chuyện anh mới chạy tới, đây không phải là sơ suất của anh, là trách nhiệm của anh sao?"

"Người không biết ứng biến như anh, không có tư cách làm trưởng tàu!"

Tình huống có chút quẫn bách.

"To gan!"

Trưởng tàu dùng sức vỗ bàn đứng lên, chỉ vào mũi Giang Sách nói: "Anh có biết mình có thân phận gì không? Nói cho anh biết, hiện tại anh là tội phạm đấy!"

"Một tên tội phạm, dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi, tôi có thể khiến tội danh của anh nặng hơn, khiến anh ngồi tù lâu hơn đó, anh biết không?"

"Anh nên biết rõ vị trí của mình đi."

"Anh nói xem anh còn không biết tự lượng sức mình à? Anh có tư cách gì mà chỉ trỏ tôi? Dám nói tôi không xứng làm trưởng tàu, ha ha, tôi không xứng, anh xứng chắc?"

"Anh là cái thá gì? Anh rất khó chịu với tôi đúng không? Tới đi, anh có giỏi thì đuổi tôi đi thử xem? Mẹ kiếp!"

Trưởng tàu hoàn toàn mất đi bình tĩnh, thậm chí có phần càn quấy.

Đơn giản là vì Giang Sách chọt trúng nỗi đau của anh ta.

Giang Sách thật sự không dám tin nhìn dáng vẻ trừng mắt chỉ trỏ của anh ta, trên thế giới còn có loại cán bộ này tồn tại thật khiến người ta thấy ghê tởm.

"Nhìn, nhìn cái gì hả? Còn mươi phút nữa là đến trạm kế tiếp rồi."

"Đợi đến trạm kế tiếp, tôi lập tức đưa anh đi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.