Chương trước
Chương sau
Tân Uẩn thật không biết phải nói gì, vốn dĩ chuyện của ba đã đủ khiến cô ấy đau đầu, không nghĩ lên tàu rồi còn gặp phải chuyện bị chiếm chỗ thế này, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.
Nhân viên cũng có chút nóng nảy, nhiều lần khuyên bảo, đứng trên hành lang nói tầm mười phút.
Lời hay ý đẹp gì cũng nói hết rồi, nhưng Sơn Tiêu vẫn không mảy may ngó tới.

Tùy cô nói sao cũng được, ông đây không nghe thấy!
Bất đắc dĩ.
Nhân viên đành xoay người nói với Tân Uẩn: "Thưa cô, thật sự xin lỗi vì đã để cô đứng đợi ở chỗ này, mời cô đến ghế hạng hai ở đằng kia ngồi nghỉ ngơi một lát."
Ghế hạng hai?
Tân Uẩn quả thực không còn gì để nói, cô ấy bỏ ra một số tiền lớn, kết quả lại bắt cô ngồi ghế hạng hai?
"Có nhầm không hả? Bảo tôi đi ư?"
Nhân viên giải thích: "Cô không nên tức giận, tạm thời đành phải khiến cô chịu ấm ức một lát, chờ anh đây chịu nhường chỗ, hoặc là chờ sau khi anh ấy đứng lên, chúng tôi sẽ sắp xếp chỗ cho cô, cô thấy có được không?"
Sắp xếp thế này chỉ có hai chữ: Vớ vẩn!
Tân Uẩn nổi giận: "Tôi bỏ tiền ngồi ghế hạng một, dựa vào đầu bắt tôi ngồi ghế hạng hai? Vì sao tôi phải an phận chịu thiệt? Anh ta chiếm chỗ tôi, không nói lý nhưng vẫn được hời à? Mấy người làm ăn thế hả?"
Nhân viên thật sự quẫn bách muốn chết.
Anh ta nghiêm mặt nói: "Thưa cô, cô đừng nên nói vậy, đây là tình huống đặc biệt thôi, cô cũng nên thông cảm cho công việc của chúng tôi chứ."
Tân Uẩn thật sự cảm thấy rất buồn cười.
"Tình huống đặc biệt gì?"
"Vì sao tôi phải thông cảm cho công việc của mấy người?"
"Hiện tại tôi là người bị hại, mấy người không giúp người bị hại cũng thôi đi, lại còn để phần tử không hợp pháp' nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đây là chuyện gì hả?"
Nhân viên phục vụ thở dài.
"Cô gái, tôi có thể hiểu được chỗ khó của cô, nhưng tình huống trước mắt như vậy, thật sự không còn cách nào."
Lúc này, Giang Sách vẫn im lặng không nói gì đi tới, lạnh nhạt nói một câu: "Không có nhân viên bảo vệ sao? Tra khảo toàn bộ đám người bọn họ, sau khi tới trạm kế tiếp, trực tiếp liên lạc với Cục cảnh sát dẫn đi không phải được rồi à? Rất khó sao?"
Nhân viên phục vụ có chút không vui: “Thưa anh, chúng tôi có chế độ và điều lệ riêng, không cần anh đến dạy chúng tôi phải làm gì!"
Giang Sách tiếp tục nói: "Vậy cái gọi là cách làm việc của mấy người, là để người ghế hạng hai chiếm chỗ của người ghế hạng nhất, bắt người ngồi ghế hạng nhất phải chịu ấm ức nhường ghế cho người ghế hạng hai ư? Không có nguyên tắc như thế à?"
"Thưa anh, mong anh chú ý dùng từ!"
Giang Sách khẽ lắc đầu, thật ra ngay từ đầu anh không hề định quản việc này, dù sao tình huống như vậy nhất định sẽ có người chuyên nghiệp đến xử
Nhưng ai có thể ngờ rằng người chuyên nghiệp lại làm ra chuyện không hề chuyên nghiệp.
Anh nhìn thoáng qua Sơn Tiêu, lạnh nhạt nói: "Vị trí là của tôi, cho anh ba giây, cút."
Giang Sách không định xin nhân viên phục vụ giúp đỡ, bởi vì nhân viên phục vụ thật sự không được tích sự gì, muốn cướp chỗ về còn phải xem chính bản thân mình thôi.
Sơn Tiêu nhíu mày.
Anh ta trừng Giang Sách: "Ranh con, mày vừa mới nói gì với tao? Lặp lại lần nữa xem?"
Từ trước đến nay chỉ có Sơn Tiêu anh ta bắt nạt người khác, chưa từng có người khác bắt nạt anh ta, một chữ cút kia của Giang Sách khiến Sơn Tiêu nổi giận.
Nếu không phải đang trên tàu cao tốc, chắc anh ta đã đá người ra ngoài rồi.
Mấy tên đàn em của Sơn Tiêu đứng hết lên, một đám cởi áo khoác, lộ ra cánh tay săn chắc.
Nhưng mà, mấy thứ này ở trước mặt Giang Sách căn bản không đủ để mắt tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.