Về phần cổ có tin hay không thì đó là việc của Đinh Mộng Nghiên
"Nếu ông nội cảm thấy vui mừng thì không còn gì tốt hơn"
"Cháu cảm thấy hơi mệt nên về nhà nghỉ ngơi trước. Ông nội, hẹn gặp lại."
Đinh Mộng Nghiên không nói thêm gì nữa, lạnh lùng quay người rời khỏi hiện trường với Giang Sách. Nếu Đinh Trọng đã chọn cách không vạch mặt, vậy thì Đinh Mộng Nghiên cũng không tiếp tục dây dưa nữa.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Đinh Tử Ngọc tiến lên nói: "Ông nội, nghe giọng điệu của Mộng Nghiên, hình như đã phát hiện ra gì đó rồi thì phải?"
Đinh Trọng gật đầu.
"Mặc dù Mộng Nghiên là người có tình cách đơn thuần không nhiều mưu mô nhưng nó cũng không phải kẻ ngốc, huống chi còn có Giang Sách ở bên cạnh âm thầm giúp đỡ"
"Lần này chúng ta làm quá lộ liễu, muốn không bị phát hiện cũng khó.”
Đinh Tử Ngọc có chút ít lo lắng nói: "Vậy sau này nên làm gì bây giờ? Có lẽ Mộng Nghiên sẽ đối đầu với cháu."
Đinh Trọng cười khẩy.
"Đối đầu? Nó lấy gì để đối đầu?"
"Chỉ cần khi ở công ty nó có bất kỳ biểu hiện nào không tốt, ông đều có thể sa thải nó bất cứ lúc nào."
"Thêm vào đó, nói cho cùng thì Mộng Nghiên cũng chỉ là một nhân viên trong công ty, sự sống chết của nó vẫn nằm trong tay ông. Nó có thể tránh được mùng một nhưng không thoát được ngày mười lăm!"
"Chỉ là.."
Đinh Trọng quay đầu nhìn hơn mười chiếc xe tải xếp hàng phía sau, trên mặt không giấu được vẻ khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336851/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.