Vậy nên anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Sách, coi như mày giỏi. Bây giờ tao không có sức phản kháng, mày muốn làm gì thì làm!"
Giang Sách phủi tay.
"Rất tốt."
"Có khí phách đấy."
Anh đứng dậy nhặt một con dao dưới đất, đi thẳng tới trước mặt Thiêu Hồ Tử, nhìn anh ta ba giây đồng hồ.
"Tôi muốn anh... chết!!!"
Giang Sách giơ tay chém xuống, con dao đột ngột dừng lại khi chỉ còn cách cổ Thiêu Hồ Tử một cm.
Thật ra anh chỉ muốn hù dọa Thiêu Hồ Tử một chút, cũng không thực sự muốn giết người.
'Khí phách anh hùng trước đó của Thiên Hồ Tử không còn sót lại chút nào, trong nháy mắt hai chân bủn rủn ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt không ngừng trào ra, lớn tiếng vừa khóc vừa hô: "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi. Anh Giang, xin anh hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết."
Giang Sách hừ lạnh một tiếng.
Loại người này cũng chỉ biết mạnh miệng, hơi hù dọa một chút sẽ lập tức héo ngay.
Anh ném con dao sang một bên, thản nhiên: "Thực ra mục đích tôi đến Công viên Long Dương lần này là để mua thép, không phải để giết người."
"Thiêu Hồ Tử, chỉ cần anh có thể cung cấp đủ hàng cho tôi, cái mạng này của anh có thể giữ lại.".
Thiệu Hồ Tử nửa cười nửa mếu.
Anh ta cũng rất muốn giữ lại cái mạng này, nhưng anh ta có thể giữ được sao?
"Anh Giang, em xin nói thật với anh vậy. Thật ra không phải em không muốn đưa hàng cho anh, mà là hàng tồn kho trong nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336846/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.