Thiểu Hồ Tử cũng không dám bất cẩn, vứt tàn thuốc, hấp tấp chạy tới, ưỡn ngực nghiệm mặt gọi: "Lão đại Hùng, anh đến rồi. Em bị người ngoài ức hiếp thậm tệ, anh phải làm chủ cho em!"
Hùng Hạt Tử lạnh lùng nói: "Tao không có hứng thú làm chủ cho mày, bây giờ tao chỉ muốn tìm người để trút giận. Xem như hôm nay mày gặp may, tao giúp mày đối phó với thằng nhóc kia chỉ để xả giận trong lòng thôi."
Mặt mày Thiệu Hồ Tử hớn hở: "Vậy thì cảm ơn đại ca Hùng trước!"
Hùng Hạt Tử hỏi: "Người cần xử lý ở đâu?"
"Ở đó ạ!"
Thiêu Hồ Tử chỉ tay về phía Giang Sách, Hùng Hạt Tử và những đám đàn em phía sau cùng nhìn sang.
"Đại ca Hùng, thằng oắt đó cũng có chút bản lĩnh, thực lực khá mạnh, anh phải cẩn thận."
"Hơn nữa nó đã leo lên nhà họ Hoàng và thu phục Mặt trận Sương Mù Đỏ, người cũng không ít đâu ạ."
Hùng Hạt Tử khịt mũi hừ lạnh.
Nhà họ Hoàng?
Mặt trận Sương Mù Đỏ?
Trong mắt Hùng Hạt Tử, tất cả chỉ là rác rưởi không chảy thành dòng, là đám rác rưởi chết có thể dễ dàng vứt đi.
Nếu nhà họ Hoàng và Mặt trận Sương Mù Đỏ dám ra tay giúp đỡ thằng nhóc kia, Hùng Hạt Tử sẽ gom bọn chúng lại giải quyết cùng một thể!
"Các anh em, đi với tôi."
Hùng Hạt Tử đi thẳng về phía Giang Sách, khí thế bừng bừng, hùng dũng oai vệ.
Một bước lại tiếp một bước, khoảng cách càng ngày càng gần.
Càng đến gần, anh ta càng cảm giác có gì đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336844/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.