Có vẻ như nhà họ Hoàng và Giang Sách đã quen biết nhau từ trước.
Thiêu Hồ Tử trừng mắt nhìn Xi Hổ: “Mẹ kiếp, mày làm việc kiểu gì vậy?”
Xi Hổ cũng chẳng biết phải làm sao: “Em cũng không biết nhà họ Hoàng đã câu kết với Giang Sách từ trước. Chuyện này cũng không phải là lỗi của em.”
Ở đằng kia, Giang Sách hỏi: “Thiêu Hồ Tử, bây giờ anh định làm thế nào
đây?”
Thiêu Hồ Tử nghiến răng.
“Giang Sách, đừng vội lên mặt, đừng tưởng dựa vào nhà họ Hoàng là giỏi lắm đấy.”
“Ở công viên Long Dương, nhà họ Hoàng cùng lắm là một dòng họ hạng ba, không đáng nhắc tới!”
“Mày chờ đó, tao sẽ tìm người giỏi hơn đến xử lý mày.”
Hạng ba?
Khi chuẩn bị đối phó với Giang Sách, anh ta đã thổi phồng nhà họ Hoàng thành một dòng họ hạng nhất.
Giang Sách mỉm cười và bảo Đinh Mộng Nghiên đến ngồi với mình.
Đinh Mộng Nghiên lo lắng nói: “Giang Sách, tại sao anh không ngăn cản anh ta? Nếu anh ta gọi người mạnh hơn đến thì sao?”
Giang Sách thản nhiên nói: “Không vội, cứ để anh ta gọi, anh sẽ cho anh ta biết mặc dù ở công viên Long Dương là địa bàn của anh ta nhưng anh cũng có thể thoải mái giải quyết anh ta.”
Sự tự tin này là biểu tượng của kẻ mạnh.
Chỉ trong nháy mắt, Xi Hổ đã liên lạc được với một nhóm người khác.
“Đại ca, xong rồi à, lần này là đám người khác mạnh hơn nhiều.”
"Ai?"
“Mặt trận Sương Mù Đỏ!”
Thiệu Hồ Tử mỉm cười, mặt trận Sương Mù Đó là một băng đảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336841/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.