Đúng lúc Hoàng Hoa Lộ đang đắc ý thì đột nhiên nhìn thấy ông cụ ngồi ở trên giường, hai mắt như đang mở trừng trừng!
Anh ta sững sờ và nhìn kỹ lại.
Đúng vậy, đúng là ông Hoàng đã mở mắt, bệnh tình của ông ta đã được chữa khỏi rồi!
Điều này, điều này...
Hoàng Hoa Lộ trợn tròn mắt, anh ta trăm tính vạn tính cũng không nghĩ tới Giang Sách có thể chữa khỏi cho ông cụ.
Bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng đều không chữa khỏi, tại sao anh lại có thể chữa khỏi được?
Không thể nào.
Chắc là dấu hiệu giả mà thôi.
Hoàng Hoa Lộ thận trọng bước đến giường bệnh, cười hỏi: “Ba, ba còn nhận ra con không?”.
Anh ta thực sự muốn xem liệu có phải ông Hoàng đã thực sự hồi phục hay chỉ là ánh sáng loé lên mà thôi.
Kết quả, ông Hoàng nhìn anh ta một cách hằn học và quát lớn: “Mày còn mặt mũi nào mà quay lại hả? Tao đã đuổi mày ra khỏi nhà từ lâu rồi mà? Cút ngay, cút khỏi đây cho tao!”
Sắc mặt của Hoàng Hoa Lộ thật khó coi.
Vốn dĩ anh ta định lợi dụng việc ông cụ bệnh nặng để về nhà vơ vét một ít tiền, kết quả ông ta chẳng những không chết mà còn khỏi bệnh hoàn toàn. Càng đáng giận hơn là chẳng phải anh ta là người chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Giang Sách lạnh lùng nói: “Người bệnh vừa mới hồi phục, không nên tức giận, anh mau cút ra ngoài đi.”
Hoàng Hoa Lộ nghiến răng, không thốt ra được lời nào.
“Hừ!”
Anh ta không dám làm cản trước mặt ông cụ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336837/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.