Không thể không nói, tuy Chúc Minh có vẻ cuồng vọng tự đại, nhưng tính cách rất hào sảng, thua thì thua, không có một câu oán hận nào.
Đối với người mạnh hơn mình, Chúc Minh chưa bao giờ nói lời vô nghĩa.
Đối với Giang Sách là vậy, đối với người đàn ông khác cũng là vậy.
Hai người bắt tay, Chúc Minh nói: "Quyết định thế nhé, dựa theo ước định ban đầu, tôi thua, chuyện này cứ thế mà chấm dứt. Giang Sách, lần sau gặp lại, chính là trên trường đua ở vùng núi xa. Đến lúc đó đấu cùng anh không phải là tôi, mà là người đàn ông kia, anh chỉ có nước thua thôi."
Giang Sách nở nụ cười: "Xin lỗi nhé, đời này tôi không biết chữ 'thua' viết thế nào."
Hai người đều cực kỳ ngông cuồng.
Chúc Minh cười càng thêm vui vẻ: "Không biết chữ thua' viết thế nào sao? Không nghĩ tới người như anh còn là tên thật học đấy? Có rảnh thì mua cuốn từ điển về đi."
Anh ta lắc lắc tay, xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua bên người Dương Tuấn Thiên, Chúc Minh hừ lạnh một tiếng: "Ài, thật sự là kỳ lạ, có vài người có năng lực thấp kém như vậy mà cũng có thể làm đội trưởng? Nếu có thể tự mình hiểu lấy thì đã sớm cút đi rồi, nhường ngôi cho cao thủ chân chính thật sự."
Lời này khiến Dương Tuấn Thiên nghiến răng nghiến lợi.
Lửa giận tích tụ.
Cuộc tranh tài đêm nay, Giang Sách cướp được sự nổi bật, mà tất cả sự cười nhạo, khinh bỉ, châm chọc đều rơi vào trên người Dương Tuấn Thiên.
Một trời một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336811/chuong-431.html