"Anh lại muốn làm gì nữa?", Chúc Minh hỏi.
Chỉ thấy Giang Sách đút tay vào áo, sau đó nhờ người khác thảo một sợi dây giày ra buộc chặt ống tay áo lại, thế thì Giang Sách biến thành "kẻ một tay".
Anh nói với giọng điệu nhàn nhạt: "Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."
"Hửm?"
Chúc Minh khó hiểu: "Ý anh là sao? Sao lại đua với tôi trong trạng thái này?"
Giang Sách gật đầu: "Kĩ thuật lái xe của anh quá tồi, nếu dùng hai tay để đua với anh thì tôi thắng dễ quá. Vậy nên chấp anh một tay đó, để cho công bằng."
Không một ai nói được gì.
Giang Sách, là một người mới, một người mới chuyển nghề từ bác sĩ sang, thế này thì không phải quá điên cuồng rồi ư.
Đối diện là tay đua F1 chuyên nghiệp có kĩ thuật lái xe siêu mạnh, hạng nhì của đội xe Lamborghini, sự tồn tại đáng sợ đến cả Dương Tuấn Thiên cũng chào thua trong chốc lát.
Thế mà Giang Sách chỉ dùng một tay để đua?
Khinh thường ai thể?
Đừng nói là đua một tay, người bình thường muốn lái xe ổn định bằng một tay cũng khó mà làm được.
Độ khó quá cao!
Đối diện với sự thách thức này, trên mặt Chúc Minh lộ ra vẻ phẫn nộ: "Giang Sách, anh đừng có khinh người quá đáng?"
Giang Sách lại bình tĩnh: "Muốn tôi không khinh anh thì lấy thực lực ra mà nói chuyện."
"Được, hôm nay ông sẽ cho mày biết thế nào là thực lực chân chính!"
Chúc Minh cũng không giấu nghề nữa, hôm nay phải dùng hết sức mới được, đánh cho cái tên Giang Sách này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336807/chuong-427.html