Mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Bọn họ nhìn Giang Sách với vô vàn những biểu cảm, cảm xúc khác nhau: cười khổ, phẫn nộ, bất lực, cao hứng, bái phục, khinh bỉ. Những cảm xúc đó được bộc lộ hết trên khuôn mặt của họ.
Ai mà tin được lời Giang Sách nói chứ.
Vì rõ ràng anh là người châm cứu mà anh có thể quên ư?
Đến kẻ ngốc cũng biết Giang Sách đang tương kế tựu kế, cố tình châm cứu rồi tính toán giờ cho đứa bé kia ngủ, ụp cái nồi đó cho Thạch Văn Bỉnh, tạo nên sự khủng hoảng về lòng tin của người phụ nữ kia đối với anh ta.
Chuyện bọn họ làm vốn đã không phải chuyện gì sạch sẽ, minh bạch nên hai bên khó tránh khỏi việc nghi kỵ lẫn nhau.
Vừa bị Giang Sách dùng kể ly gián, bọn họ đã lập tức trở mặt thành thù, công kích lẫn nhau, hại người mà cũng tự hại mình.
Thạch Văn Bỉnh tức đến nỗi cả người cũng run lên.
Anh ta thở hổn hển, chỉ vào Giang Sách nói: “Anh, anh, anh, anh được lắm Giang Sách, anh cố ý dùng đứa bé này làm mồi nhử để tính kế chúng tôi?”
Giang Sách dang hai tay ra, tỏ ra vô tội, nói: “Tôi là một bác sĩ, làm sao tôi có thể lấy bệnh nhận ra làm mồi nhử được. Tôi thật sự chỉ có ý tốt châm cứu cho đứa trẻ để nó nghỉ ngơi một lúc. Chỉ là lúc đó đồng người ồn ào nên nhất thời quên mất thôi.”
Tất nhiên là không có ai tin lời Giang Sách nói.
Nhưng bọn họ cũng không thể nói được gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336777/chuong-397.html