Thạch Khoan gật đầu.
“Nhân lúc Tân Tử Dân không có ở khu Giang Nam, đây đúng là cơ hội nghìn năm có một để chúng ta đối phó với nhà họ Tân”
“Chỉ cần Tân Uẩn dám đến, chúng ta sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt!”
“Dùng nhà họ Tân đến làm bàn đạp cho nhà họ Thạch chúng ta, viết lên chiến tích huy hoàng của nhà họ Thạch chúng ta!”
Nói xong, Thạch Khoan quay ra nói với người phụ nữ kia: “Việc giao cho bà, bà đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Người phụ nữ gật đầu lia lịa: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Đứa bé ngoan không?”
“Ngoan, tôi bảo nó làm gì nó đều làm theo.”
“Ừ, đây là năm vạn tệ, chuyện này xong tôi lại đưa nốt cho bà mười vạn.”
“Cảm ơn, cảm ơn ông Thạch.”
Thạch Khoan nhắm mắt lại, vừa nghe kịch vừa lẩm nhẩm, trong lòng vui muốn điên lên.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.
Vừa mới đó mà trời đã tối rồi.
Từng hàng xe con đen bóng dừng lại trước cửa, xếp thành một hàng dài.
Các bác sĩ đến từ trời nam đất bắc đều tề tựu lại trong một phòng hội thảo. Hôm nay là “ngày lễ” của các bác sĩ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ hân hoan.
Bip bip, bip bip.
Một chiếc xe trắng bạc lái đến, dừng lại ở chỗ trống.
Cửa xe mở ra, một nam một nữ đồng thời đi xuống từ hai bên cửa xe. Người đàn ông hiên ngang bất phàm, cô gái khuynh quốc khuynh thành. Chính là Giang Sách và Tân Uẩn.
Tối nay Tân Uẩn đổi sang một bộ lễ phục dạ hội màu đen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336767/chuong-387.html