Chương trước
Chương sau

Thạch Khoan gật đầu.
“Nhân lúc Tân Tử Dân không có ở khu Giang Nam, đây đúng là cơ hội nghìn năm có một để chúng ta đối phó với nhà họ Tân”
“Chỉ cần Tân Uẩn dám đến, chúng ta sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt!”
“Dùng nhà họ Tân đến làm bàn đạp cho nhà họ Thạch chúng ta, viết lên chiến tích huy hoàng của nhà họ Thạch chúng ta!”

Nói xong, Thạch Khoan quay ra nói với người phụ nữ kia: “Việc giao cho bà, bà đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Người phụ nữ gật đầu lia lịa: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Đứa bé ngoan không?”
“Ngoan, tôi bảo nó làm gì nó đều làm theo.”
“Ừ, đây là năm vạn tệ, chuyện này xong tôi lại đưa nốt cho bà mười vạn.”
“Cảm ơn, cảm ơn ông Thạch.”
Thạch Khoan nhắm mắt lại, vừa nghe kịch vừa lẩm nhẩm, trong lòng vui muốn điên lên.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt.
Vừa mới đó mà trời đã tối rồi.
Từng hàng xe con đen bóng dừng lại trước cửa, xếp thành một hàng dài.
Các bác sĩ đến từ trời nam đất bắc đều tề tựu lại trong một phòng hội thảo. Hôm nay là “ngày lễ” của các bác sĩ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ hân hoan.
Bip bip, bip bip.
Một chiếc xe trắng bạc lái đến, dừng lại ở chỗ trống.
Cửa xe mở ra, một nam một nữ đồng thời đi xuống từ hai bên cửa xe. Người đàn ông hiên ngang bất phàm, cô gái khuynh quốc khuynh thành. Chính là Giang Sách và Tân Uẩn.
Tối nay Tân Uẩn đổi sang một bộ lễ phục dạ hội màu đen, cổ chữ V khoét sâu khiến cho cô ấy ngày thường lạnh lùng lại thêm một loại cảm giác quyến rũ nóng bỏng, khiến suy nghĩ của người ta bay xa.
Tân Uẩn đưa tay ra, Giang Sách nắm tay cô ấy đi vào cửa lớn.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Tân Uẩn. Cô gái này chính là nhân tài mới được xưng là “Hoa Đà nữ, cực kỳ có thành tựu trên mặt y thuật.
Đương nhiên mọi người nhìn cô ấy phần nhiều là do vẻ đẹp không tì vết của cô ấy thu hút.
Tối nay Tân Uẩn như trăng sáng giữa trời, những cô gái khác chỉ như sao nhỏ sáng le lói.
Cha con nhà họ Thạch đặc biệt đứng ở cửa đón tiếp.
“Ôi, bác sĩ Tân của y quản nhà họ Tân đại giá quang lâm, đúng là làm cho Quả Cương Trường Lang càng thêm sáng chói!”
“Mau đến đây, mời đi bên này!”
Dưới sự dẫn dắt của Thạch Khoan, Tân Uẩn và Giang Sách cùng nhau đi vào phòng, tiến vào sảnh lớn.
Rường cột chạm trổ, ánh sáng rực rỡ.
Thạch Khoan đúng là không ngại chi tiền cho bản thân, trang trí địa bàn của mình cực kỳ
đep.
Ông ta vỗ tay, cầm microphone nói lớn: “Các vị, xin yên lặng một chút, cho tôi xin vài phút của tối nay để long trọng giới thiệu khách quý của chúng ta - cô Tân Uẩn!”
“Cô Tân Uẩn chính là chủ quản của y quán nhà họ Tân, là chủ nhà nhà họ Tân.”
“Tuổi trẻ nhưng đã nắm vững được tinh cốt y thuật nhà họ Tân, y thuật xuất thần nhập hóa, phóng mắt tìm cả khu Giang Nam này cũng không có người vượt qua nổi cô ấy!”
“Cô ấy chính là nữ Hoa Đà tái thế.”
“Cô ấy chính là Tân Uẩn!”
“Xin mọi người hãy vỗ tay để nồng nhiệt chào đón vị tài nữ sinh ra dành cho giới y thuật này nào!”
Nháy mắt, mọi người nhao nhao vỗ tay.
Trong hội trường tiếng vỗ tay vang vọng như sấm, tất cả đều dành cho y thuật của Tân Uẩn, cũng là dành cho nhà họ Tân, càng dành tặng cho dung mạo xinh đẹp của Tân Uẩn.
Trong đám người, chỉ có một người biểu cảm cực kỳ bình thản.
Giang Sách.
Anh lạnh mặt nhìn Thạch Khoan.
Khi kẻ địch của bạn bắt đầu tán thưởng bạn, đừng vội mừng, bởi vì nâng lên càng cao, ngã càng đau.
Bây giờ khen bạn lên trời, lát nữa càng khiến bạn thảm.
Trong khi mọi người có mặt đang nhiệt liệt vỗ tay chào mừng Tân Uẩn thì đột nhiên có một nhân viên bảo an chạy vào, vội vội vàng vàng nói: “Ngài Thạch, bên ngoài có một người phụ nữ bế một đứa trẻ muốn được chữa bệnh”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.