Nói mới nhớ, từ đầu đến cuối, Tây Môn Tuấn vẫn không biết Giang Sách ở Tây Cảnh giữ chức vụ gì.
Từ đầu đến cuối, anh ta đều tưởng rằng Giang Sách chỉ là một tên lính quèn, cùng lắm thì là một tiểu đội trưởng, bởi vì nếu như lãnh đạo lớn quay về không thể nào không có bất kỳ sự hoan nghênh nào cả.
Nhưng thực tế thật sự giống như những gì anh ta nghĩ sao?
Tây Môn Tuấn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Giang Sách, anh, chắc anh không phải là..”
Anh ta không dám cũng không muốn tin sự thật này.
Giang Sách khẽ cười nói: “Xem ra anh đã đoán ra tôi là ai rồi.”
Tây Môn Tuấn hít sâu một hơi: “Anh là người tổng phụ trách ba khu thống nhất vừa mới được điều chuyển đến không lâu ở khu Giang Nam ư?”
Mọi người đều yên lặng.
Giang Sách không nói câu nào.
Không nói, đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.
"Ha ha, ha ha ha!"
Tây Môn Tuấn đột nhiên cười như điện: “Người tổng phụ trách ư? Thế mà anh lại là người tổng phụ trách à?”
“Nực cười quá, chúng tôi đấu với anh lâu như vậy, vậy mà ngay cả thân phận thật sự của anh là gì cũng không biết.”
Anh ta cúi đầu: “Người chúng tôi hại chết lại là em trai ruột của tổng phụ trách. Doanh nghiệp Thiên Đỉnh Tôn Vĩnh Trinh tiêu đời, bọn họ đều tiêu đời rồi, hoàn toàn không có khả năng thẳng.”
Với thân phận của Giang Sách, giết chết bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.
Bây giờ Tây Môn Tuấn mới nhận ra cái gì gọi là biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336764/chuong-384.html