Cô vội vàng chắp hai tay quỳ trước tượng Bồ Tát, âm thầm khấn cầu: “Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cảm ơn ngài đã phù hộ cho chồng con bình an trở về. Sau này con nhất định sẽ dâng hương cảm tạ đại ân đại đức của ngài”
Vừa nói, cô lại cung kính dập đầu mấy cái.
Giang Sách cười khổ lắc đầu.
"Mộng Nghiên, em làm gì vậy chứ?"
Đinh Mộng Nghiên trợn mắt nhìn anh một cái: “Không được cười, nghiêm túc đi. Anh có thể bình an trở về đều là do Bồ Tát phù hộ đấy. Anh mau quỳ xuống, dập đầu với Bồ Tát.”
Giang Sách không cưỡng được cô, không biết làm sao đành quỳ xuống, dập đầu trước Bồ
Tát.
Mọi thứ xong xuôi mới để cho Giang Sách ngồi trên ghế sofa.
Anh hỏi: “Em lấy tượng phật Bồ Tát này ở đâu ra thế?”
Đinh Mộng Nghiên nói: “Ngày hôm qua em nhìn thấy anh bực bội bỏ đi, chỉ lo rằng anh bỗng nhiên ấm đầu làm ra chuyện gì kích động. Em cũng không thể nào giúp đỡ anh việc gì, chỉ đành thỉnh một pho tượng Bồ Tát về nhà.”
“Anh có thể đừng xem thường vị Bồ Tát này không, em phải đến miếu mời đại sư qua đây làm phép đấy.”
"Đại sư nói rồi, chỉ cần niệm đủ chín chín tám một lần kinh Kim Cang là có thể phù hộ cho người mình yêu được bình an trở về"
"Anh có thể về đều do Bồ Tát phù hộ đấy. Sau này anh phải siêng thắp hương, bớt ăn thịt đi có biết chưa?"
Trái tim mềm nhũn của Giang Sách run lên một chút.
Anh nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336762/chuong-382.html