“Việc anh sống hay chết đã nằm trong tầm kiểm soát của tôi rồi.”
“Thật sảng khoái, thật sảng khoái!”
Bây giờ Tây Môn Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Chủ tịch Tôn, anh đã sớm lắp đặt cơ quan như vậy thì phải nói trước với tôi một tiếng chứ, hại tôi sợ sắp chết rồi đây này.”
Tôn Vĩnh Trinh cười đáp: “Cậu đừng trách tôi, tôi cũng mới biết đây thôi.”
Tôn Tại Ngôn cũng bước ra vừa đi vừa nói: “Tôi không cho anh biết là sợ các anh tiết lộ tin tức, hơn nữa nếu ban đầu nói cho anh biết vị trí của cơ quan thì làm sao biểu hiện của anh có thể sợ hãi chân thực đến thế? Nếu biểu hiện anh không đủ chân thực thì với IQ của Giang Sách, e rằng đã chú ý đến tình hình không ổn, đến lúc đó chẳng phải mọi mưu kế đều như dã tràng xe cát à?”
Trong lòng Tây Môn Tuấn thầm cả kinh.
Tên Tôn Tại Ngôn này không những tính kể kẻ địch mà ngay cả người của mình cũng tính kế, thật nham hiểm.
Nhưng nếu không như thế thì làm sao có thể từng bước du Giang Sách đi vào cơ quan rồi bắt trong một lần chứ?
Tây Môn Tuấn hỏi: “Vì thế ban đầu anh tính toán bảo tôi đi lên thang nâng người không phải là vì bảo vệ tôi, mà chỉ cho tôi một con đường để chạy trốn rồi sẵn tiện dụ Giang Sách cắn câu đúng không?”
Tôn Tại Ngôn gật đầu đáp: “Anh cũng không tính là ngốc, thông minh hơn tên ngốc nào đó nhiều.”
Trong lòng Tây Môn Tuấn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336758/chuong-378.html