Chương trước
Chương sau
Không phải vì tiền, vậy là trả thù rồi, người có thù với Giang Sách hơn nữa còn biết phần mộ của Giang Mạch nằm ở đâu thì chẳng có bao nhiêu, chỉ cần ngẫm nghĩ một tý đã biết là ai
rồi.
Chỉ có bốn chữ: Doanh nghiệp Thiên Đỉnh.
Đúng lúc này, Giang Sách nhìn thấy trong ngôi mộ bị đào lên có một lá thư bị đè dưới một hòn đá.
“Hả?”

Anh nhún người nhảy xuống nhặt lá thư lên, sau đó mở ra, bên trong viết một hàng chữ: Có muốn lấy lại hộp tro cốt không? Chín giờ sáng mai, hẹn gặp ở đại sảnh khách sạn quốc tế Lộc Hải.
Mặc dù đối phương không nói rõ thân phận nhưng khách sạn quốc tế Lộc Hải là tài sản của Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, như vậy đã đủ chứng minh vấn đề rồi.
Giang Sách nhảy ra khỏi ngôi mộ rồi từ tốn rời đi.
“Sách, anh định đi đâu?” Đinh Mộng Nghiên vừa sốt sắng vừa sợ hãi hỏi.
“Anh đi làm chút chuyện.”
Nhìn bóng lưng rời đi của Giang Sách, trong lòng Đinh Mộng Nghiên bỗng dâng lên nỗi bất an nồng đậm, bây giờ Giang Sách đang bị cơn giận chiếm giữ đầu ÓC, e rằng anh sẽ đưa ra hành động không được lý trí.
Vì thế cô vội hét lớn: “Sách, anh hãy bình tĩnh chút đi, chúng ta sẽ đi báo cảnh sát.”
Giang Sách không đáp lại mà một mình bước đi ngày càng xa.
Dảm đào mộ của Giang Mạch, hơn nữa còn dùng hộp tro cốt làm mồi nhử để dụ Giang Sách tới cửa, Giang Sách sẽ cho đối phương biết thế nào là tự chuốc lấy tai họa.
Trình Hải than thở: “Cô đừng gọi nữa, một khi cậu cả đã quyết định chuyện gì thì người khác không thay đổi được đâu. Huống chi chuyện lần này rất quan trọng, chắc chắn cậu cả sẽ dốc hết sức đòi lại công bằng cho cậu hai.”
“Nhưng rõ ràng đây là một cạm bẫy” Đinh Mộng Nghiên sốt sắng nói.
“Quả thật đây là một cạm bẫy, cậu cả không phải kẻ ngốc nên chúng ta hãy tin cậu ấy.”
Dù sao cũng chẳng thể thay đổi được gì, không bằng lựa chọn tin tưởng Giang Sách, trước mắt đây là chuyện duy nhất mà Trình Hải và Đinh Mộng Nghiên có thể làm.
Trong văn phòng tổng phụ trách khu vực Giang Nam.
Giang Sách ngồi trên ghế làm việc, tay nắm chặt lá thư đó, Mộc Dương Nhất đang đứng ở bên dưới.
Anh ấy đã đi theo Giang Sách nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Mộc Dương Nhất cảm thấy anh giận dữ như vậy, thậm chí còn căm phẫn hơn lúc anh em chết trên chiến trường.
Là ai dám chọc anh nổi trận lôi đình?
Giang Sách im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Mộc Dương Nhất, em hãy điều động Thần la thiên chính và bốn người của mười hai cung Hoàng Đạo rồi sáng mai đi hành động cùng
anh.”
Đồng thời huy động Thần là thiên chính và mười hai cung Hoàng Đạo, là kẻ địch nào mà cần phải huy động sức mạnh lớn đến thế?
Hơn nữa vừa hành động đã gọi ngay bốn người của mười hai cung Hoàng Đạo.
Dù là chiến trường ở Tây Cảnh cũng rất ít khi ra tay với quy mô lớn như thế.
Xem ra lần này Giang Sách thật sự tức đến cực điểm.
Mộc Dương Nhất gật đầu đáp: “Em hiểu rồi, em sẽ đi làm ngay.”
“Ừm, lui xuống đi.”
Mộc Dương Nhất xoay người nhanh chóng rời khỏi văn phòng rồi truyền đạt mệnh lệnh của Giang Sách xuống dưới, hơn nữa còn đích thân đi chọn bốn bốn người của mười hai cung Hoàng Đạo phù hợp với lần xuất chiến này.
Trong văn phòng chỉ còn lại một mình Giang Sách.
Anh nhíu mày nhìn lá thư.
Rồi cảm thấy...
Hình như lần này Doanh nghiệp Thiên Đỉnh hành động khác hẳn so với lần trước.
Anh không nói ra được điểm khác nhưng vẫn để tiện, bỉ ổi như trước, tuy nhiên hình như đằng sau chuyện này còn ẩn chứa thứ đáng sợ hơn.
Bây giờ Giang Sách chỉ cảm thấy toàn thân đang chìm trong bầu trời đêm đen kịt.
Trong bóng tối, ngoài đàn sói đang nhe nanh múa vuốt thì vẫn còn một mũi tên đang nhắm vào anh.
Nháy mắt đã một ngày trôi qua.
Sáng sớm hôm sau.
Từng chiếc Lincoln màu đen thẫm ngừng trước cửa khách sạn quốc tế Lộc Hải, hơn một trăm người đàn ông mặc vest đen bước xuống xe, ai cũng cắt đầu định, trên người mỗi người đều tỏa ra sát khí nồng nặc.
Dẫn đầu là bốn người.
Lần lượt là Kim Ngưu, Thiên Bình, Nhân Mã và Cự Giải thuộc mười hai cung Hoàng Đạo.
Đoàn người tách ra, Giang Sách từ tốn đi ra ngoài rồi ngẩng đầu lên nhìn tên khách sạn, sau đó dẫn người đi vào trong.
Một đám người cai nghiện đi vào đại sảnh khách sạn.
Ngược lại trong khách sạn chẳng có một bóng người.
Như thể đại sảnh khách sạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có một bóng người để chào đón sự xuất hiện của đám người Giang Sách.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.