Đinh Mộng Nghiên căm hận giẫm chân dưới sàn, cô ghét nhất là vẻ mặt tiểu nhân đắc chí này, hơn nữa hình như cô chẳng có cách nào để giải quyết cả.
Đồng thời có Dương Quang mua rồi, chẳng phải Giang Sách khỏi phải tốn năm nghìn vạn để mua xe hay sao?
Đây cũng là lối thoát dành cho Giang Sách đúng không?
Nghĩ đến đây, Đinh Mộng Nghiên quyết định bỏ qua, tạm thời nhẫn nhịn để sống yên biển lặng, lùi một bước để thoải mái hơn, cứ quyết định vậy đi.
Nhưng cô lại quên mất rằng chồng cô là người cầu toàn rõ ràng rành mạch trong mọi chuyện.
Một khi anh đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải đi làm.
Anh kiên định nói: “Xếp hàng theo thứ tự trước sau nên chiếc xe mà chúng tôi nhìn trúng phải bán cho chúng tôi trước.”
Quản lý mỉm cười.
“Thì sao, tôi bán xe cho ai còn cần anh lắm lời à?”
“Anh nghĩ anh là ai?”
“Tôi nói cho anh biết mọi chuyện ở đây đều do tôi quyết định, tôi đã nói bán chiếc xe này cho cậu Dương thì nhất định sẽ bán cho cậu Dương, anh là cái thá gì mà cũng dám ba hoa trước mặt tôi?”
Câu nói này thật khó nghe.
Đinh Mộng Nghiên liên tục kéo áo của Giang Sách: “Bỏ đi, chúng ta đi thôi.”
Nhưng Giang Sách vẫn đứng im tại chỗ rồi đút tay vào trong túi áo, lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh lục.
Anh quơ quơ miếng ngọc bội trước mặt quản lý.
“Không biết bây giờ tôi có còn tư cách để mua chiếc xe này trước không?”
“Chuyện này.”
Là quản lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336750/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.