Vì vậy, anh ta hoàn toàn không coi Giang Sách ra gì.
Anh ta bước đến trước mặt Giang Sách và câu đầu tiên mà anh ta nói chính là: “Tránh xa Mộng Nghiên ra, anh mới là đồ rác rưởi, anh không xứng đứng chung một chỗ với Mộng Nghiên”
Ha ha.
Vợ chồng người ta có xứng đôi vừa lứa hay không, còn cần một người ngoài chõ mõm vào hay sao?
Giang Sách không nói gì, chỉ siết chặt bàn tay Đinh Mộng Nghiên, càng dính sát vào nhau thêm thân mật.
Hành động như vậy càng chọc giận Dương Quang hơn.
Anh ta chỉ vào mặt Giang Sách: “Tôi không phải là người thích bạo lực, nhưng nếu anh buộc tôi phải làm điều đó thì tôi sẽ không khách sáo. Nhóc con, tôi cảnh cáo anh lần cuối, cắt xéo ra khỏi Mộng Nghiên và quỳ xuống xin lỗi vợtôi thì tôi sẽ tha thứ cho những gì anh vừa nói”
Giang Sách không những không xin lỗi, ngược lại còn đưa tay ra quạt quạt trước mũi, sau đó quay sang nhìn Đinh Mộng Nghiên hỏi: “Không biết tại sao mà không khí lại đột nhiên nặng
mùi thế nhỉ, giống như có ai đã đánh rắm trước mặt anh vậy đó. Cũng không biết họ là ai, sao lại không có đạo đức như vậy chứ.”
Dương Quang siết chặt nắm đấm.
“Được, tốt lắm, anh đã chọc giận tôi thành công rồi đó.”
“Hễ ai chọc giận tôi thì chỉ có một kết cục! A... Ối.”
Dương Quang chưa kịp dứt lời thì nhanh như chớp, bàn tay của Giang Sách đã nắm chặt nắm đấm của Dương Quang rồi anh bóp mạnh.
Giống như là một cái máy nghiền đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336748/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.