Chương trước
Chương sau

Căn phòng im ắng lại, cả hai đều không biết phải nói gì.
Cảm giác muốn được giải thoát nhưng không giải thoát được khá là bất lực, đây là cảm giác mà Giang Sách muốn bọn họ trải qua!
Cuối cùng, Tây Môn Tuấn cười khổ lắc đầu.
"Trên thực tế, có một người có khả năng đối phó với Giang Sách, hơn nữa anh ta đang ở bên cạnh chúng ta."
“Ồ? Ai vậy?” Tôn Vĩnh Trinh hỏi ngay lập tức.
Tây Môn Tuấn nhìn Tôn Vĩnh Trinh nói: "Chủ tịch Tôn à, ngài biết tôi nói ai mà."

"Ý anh là... cậu ta?"
Sắc mặt Tôn Vĩnh Trinh thay đổi, nếu là người đàn ông đó thì thực sự có năng lực đối phó với Giang Sách, cho tới giờ anh ta chưa từng thua, theo quan điểm của Tôn Vĩnh Trinh, người đàn ông đó là “bất khả chiến bại.
Nhưng...
Tôn Vĩnh Trinh lắc đầu liên tục: "Không thể, tôi không thể tìm cậu ta, nghĩ cách khác đi!"
Tây Môn Tuấn thở dài: "Tôi biết ngài sẽ nói như vậy, nhưng bây giờ, ngoài anh ta ra, tôi tin không ai có thể đối phó với Giang Sách"
Không khí có chút ngưng trọng.
Tôn Vĩnh Trinh đấu tranh tâm lý phức tạp, cuối cùng bất lực nói: "Nhưng kể cả tôi đến gặp cậu ta, cậu ta có thể sẽ không giúp."
Tây Môn Tuấn mỉm cười.
"Không chắc."
"Người ta nói máu mủ tình thâm mà"
"Chủ tịch Tôn, mặc dù ngài và anh ta có chút khúc mắc."
"Dù sao cũng là em trai của ngài, em trai ruột của ngài."
"Nhìn thấy anh trai mình bị người ta đùa giỡn như vậy, kể cả có thâm thù đại hận thì cũng sẽ bỏ qua, anh ta nhất định sẽ giúp ngài."
"Đây là tình thân"
Tôn Vĩnh Trinh cau mày sững người, quên cả hút điếu thuốc trong miệng.
Người đàn ông đó.
Nhất định phải tìm người đó sao?
"Thôi được!"
Giờ không còn cách nào khác ngoài việc tìm người đàn ông đó, Tôn Vĩnh Trinh bất lực đứng dậy và đi về phía cửa văn phòng.
Tây Môn Tuấn nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tôn Vĩnh Trinh, lắc đầu với một nụ cười gượng gạo.
"Nếu anh ta trở lại."
"Danh xưng "người nhiều mưu kế nhất" sợ là phải đổi chủ rồi."
Sáng sớm, ở văn phòng của người tổng phụ trách khu Giang Nam.
Giang Sách ngồi trên ghế, sắc mặt đanh lại, đứng bên dưới là đội trưởng đội cảnh sát - Tạ Mạnh Trí.
Còn nhớ lần đầu Giang Sách trở về từ Milan, anh cùng Tô Nhàn bị một đám tội phạm buôn bán nội tạng vây bắt, trong đám đó có một người đàn ông được xưng là “Bác sĩ Thạch.”
Sau khi Tạ Mạnh Trí đưa người đàn ông đó đi, tra hỏi kĩ càng xong thì trước mắt đã có kết quả sơ bộ.
Tạ Mạnh Trí đặt báo cáo điều tra lên bàn.
Giang Sách vừa đọc vừa nghe Tạ Mạnh Trí tường thuật.
“Thưa tổng phụ trách, kẻ tên “bác sĩ Thạch” đó tên thật là Thạch Hâm Tử, theo như điều tra thì là con trai thứ hai của Thạch Khoan - Xã trưởng Xã Y học khu Giang Nam, em trai của Thạch Văn Bình.”
“Anh ta gia nhập vào một tổ chức ngầm, chuyên kinh doanh bất hợp pháp, chủ yếu là dựa vào buôn bản nội tạng người và mại dâm.”
“Vai trò của Thạch Hâm Tử trong tổ chức là “cắt” những người có giá trị”, lấy tim, gan, phổi, phế, dạ dày, thận và nhiều nội tạng người khác ra, sau đó thông qua mua bán chợ đen ngầm rồi bán ra với giá cao.”
Giang Sách gật đầu, quả nhiên không khác mấy với những gì anh suy đoán.
Xem xong tất cả tư liệu, anh phát hiện mọi thứ chỉ xoay quanh Thạch Hâm Tử, nhưng lại không hề nhắc gì tới nhà họ Thạch.
“Sao thế, sao mọi thứ trong này lại không có quan hệ gì đến xã Y học của nhà họ Thạch vậy?”
Tạ Mạnh Trí thành thật trả lời: “Theo như kết quả điều tra trước mắt thì chỉ có Thạch Hâm Tử gia nhập tổ chức đó thôi, các thành viên khác trong gia tộc đều không liên quan gì đến việc này, hoàn toàn không có chứng cứ gì chỉ đến những người khác của nhà họ Thạch.”
“Cẩn thận vẫn hơn, thuộc hạ không dám đoán bừa, vậy nên trong báo cáo không hề nhắc đến bất kỳ chuyện gì của nhà họ Thạch.”
Giang Sách cau mày.
Không liên quan gì đến nhà họ Thạch? Mọi chuyện đều chỉ là hành vi cá nhân của Thạch Hâm Tử thôi ư?
Sao nghe giả dối quá vậy?
Nhà họ Thạch thật sự vô can, hay là công tác dọn dẹp hậu hoa quả tốt, khó mà dò ra?
Giang Sách hạ lệnh: “Tiếp tục điều tra đi, nhất định phải tìm ra sơ hở nhà họ Thạch có nhúng tay vào chuyện này.”
“Vâng!”
“Ngoài ra, Tạ Mạnh Trí, trong lúc điều tra, anh đừng để người nhà họ Thạch phát giác ra gì.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
“Anh lui xuống được rồi.”
Tạ Mạnh Trí xoay người ra khỏi văn phòng, tiếp tục điều tra mọi thứ liên quan đến mối quan hệ giữa tổ chức ngầm và nhà họ Thạch.
ở đầu bên kia.
Xã Y học nhà họ Thạch, trong một căn phòng nhỏ u ám leo lét ánh sáng.
Gia chủ nhà họ Thạch - Thạch Khoan đang ngồi trên ghế với thái độ không mấy vui vẻ, đứng trước mặt ông ta là con trai lớn Thạch Văn Bỉnh.
Sắc mặt hai người tràn ngập vẻ muộn phiền.
Thạch Văn Bỉnh nói: “Ba à, con đã cố hết sức rồi, chuyện của em trai lần này không dễ xử lí. Nó bị người của văn phòng tổng phụ trách điều tra thẳng, ai nói giúp thì cũng chẳng có tác dụng, hoàn toàn không có khả năng bảo lãnh ra ngoài, cả cơ hội gặp mặt nó cũng không có nữa, 24 tiếng đều có người giám sát bên cạnh!”
Thạch Khoan thở dài liên tục.
“Sao lần này lại nghiêm trọng đến vậy?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.