Cô ấy bất lực lắc đầu, thở dài: “Tổng giám đốc Giang, chuyện ở đây cứ giao cho tôi xử lý, anh về nhà trước đó, trong nhà chắc chắn đang có một người đợi anh.”
Câu này là lời thật lòng xuất phát từ tận đáy lòng cô ấy ư?
Dĩ nhiên là không.
Đương nhiên là Trình Đan Đình hy vọng người đàn ông mà mình thích có thể ở bên cạnh mình, nhưng đồng thời cô ấy cũng hiểu rõ, trái tim của anh vốn đã không đặt ở đây, có giữ anh lại cũng vô dụng.
Nếu đã không có được, vậy thì đừng có bất cứ vọng tưởng nào nữa.
Trình Đan Đình luôn là một người quyết đoán.
Giang Sách đứng dậy, giữ tay áo, chào tạm biệt với từng người rồi rời khỏi.
Bốn mươi phút sau, anh về đến nhà.
Vừa bước vào nhà, Giang Sách đã thấy người nhà họ Đinh và người nhà họ Vương cùng ngồi quây quần bên bàn ăn cơm.
Sắc mặt người nhà họ Vương trông có vẻ không tốt lắm, hẳn là đang bị chọc tức.
Mặc dù nguồn gốc của tất cả mọi chuyện đều xuất phát từ Giang Sách, nhưng bản thân anh lại không biết chuyện gì đã xảy ra.
Thấy con rể đã về, Đinh Khải Sơn là người đầu tiên đứng dậy, cười khà khà nói: “Con rể hiền, sao về muộn thế, ba đang đợi con đấy. Nào nào nào, mau qua đây ngồi với ba.”
Giang Sách gật đầu, bước tới ngồi giữa Đinh Khải Sơn và Đinh Mộng Nghiên.
Đinh Khải Sơn rất yêu quý người con rể này, chỉ thiếu điều coi anh là tổ tông mà cung phụng.
Tô Cầm kéo tay áo Đinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336723/chuong-343.html