Lúc này, Giang Sách nói một câu khiến cô khó hiểu.
“Mộng Nghiên, đừng thay đổi kênh, cứ yên lặng lắng nghe bài hát trước mắt, sau bài hát này, anh đã chuẩn bị cho em một món quà, hy vọng em sẽ thích.”
Nói xong thì cúp luôn điện thoại.
Đinh Mộng Nghiên lờ mờ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quà ư?
Nghe xong bài hát này?
Giang Sách đang làm cái quái gì vậy?
Từ Thông cười: “Ha ha, tên Giang Sách này thật sự là một tên bủn xỉn, tôi đoán là bài hát tiếp theo là một bài tình ca nên anh ta định mượn hoa dâng phật đây mà. Anh ta định nói bài hát này là món quà tặng cho cô chăng?”
“Thực ra, anh ta không hề tốn một đồng nào, còn tỏ vẻ giỏi lắm vậy đó.”
“Chậc chậc chậc, bàn về mấy tên bủn xỉn, không ai có thể so sánh được với tên ki bo kia của nhà mấy người”
Khuôn mặt của Đinh Mộng Nghiên không giấu được vẻ thất vọng.
Định Khải Sơn lại rất tin tưởng và ủng hộ con rể, ông nói: “Mộng Nghiên, Sách Nhi đã nói muốn tặng quà cho con thì sẽ tặng. Con yên tâm đi, rất nhiều lần như vậy rồi, có lần nào Sách Nhi khiến con thất vọng đâu chứ?”
Từ Thông lắc đầu.
“Bác à, bác thật khờ khạo đến mức đáng yêu.”
"Anh ta tặng quà ư? Có thể tặng quà gì chứ? Chẳng lẽ có thể lấy món quà từ trên ti vi ra được sao?”
“Mọi người à, đừng tự lừa mình dối người nữa, tốt nhất hãy chấp nhận sự thật đi. Giang Sách chính là muốn mượn hoa dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336721/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.