Chương trước
Chương sau
Đám người cầm dây thừng tiến đến.
Giang Sách để Tô Nhàn đứng ra sau lưng mình, sau đó
Tay đấm như gió, chân đá như sấm.
Cả đám còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đã thấy bụp bụp bụp một nhoáng, từng người một bị đạp bay ra ngoài.

Đập lên tường, đá văng ra cửa, nằm trên đất, treo trên cột.
Mười giây?
Không, nói mười giây là nhiều rồi. Chỉ trong năm giây, mười mấy tên côn đồ ở đó đều bị quật ngã.
Muốn bắt Giang Sách à?
Bọn này còn chẳng có tư cách đấy.
Phủi phủi tay, Giang Sách quay lại nói với bác sĩ Thạch: “Thấy sao?”
Bác sĩ Thạch mặt mũi xám ngoét, không thể ngờ được chuyện lại thành ra thế này. Người đàn ông trước mắt này trong nháy mắt xử gọn mười mấy người, cậu ta còn là người sao? Rõ ràng là một quái vật!
Bác sĩ Thạch lùi về sau liên tiếp, đưa tay bấm một cái nút màu đỏ.
Kết quả là không đến ba mươi giây đã có mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi vào, một phát đạp bay cửa.
Người dẫn đầu là một tên mặt vuông, còn có một bảng tên cảnh sát - Vương Thông.
Thấy cảnh sát đến rồi, Tô Nhàn cực kỳ mừng rỡ, cuối cùng cũng nhìn thấy cứu tinh đến.
“Anh cảnh sát, cứu chúng tôi với!”
“Bọn chúng buôn bán nội tạng người, cưỡng bức phụ nữ, tất cả đều là phần tử phạm tội.”
“Mau bắt bọn chúng lại!”
Nhưng Vương Thông chẳng có phản ứng gì cả, khóe miệng còn lộ ra nụ cười quái quái, nhìn rất kinh khủng.
Giang Sách cảm thấy không đúng, liền ngăn Tô Nhàn đang định chạy sang bên đó, nhắc nhở cô ấy: “Đợi đã, có vấn đề.”
Quả nhiên Vương Thông chẳng những không điều tra bọn phạm tội này mà ngược lại còn hỏi Giang Sách: “Anh là ai? Sao lại đến cửa hàng nhà người ta gây rối?”
Gây rối?
Tài vụ ban nói nhảm đúng là lợi hại.
Mấy tên cảnh sát này rõ ràng là cùng một giuộc với bác sĩ Thạch.
Giang Sách bình thản nói: “Ô dù này của các người làm cũng chặt chẽ thật, chỉ không biết đội trưởng đội cảnh sát của các người mà biết chuyện này thì sẽ nghĩ gì đây?”
Vương Thông vui vẻ.
“Đội trưởng?”
“Ha ha, xin lỗi chứ đội trưởng sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện ở đây.”
“Rồng có mạnh cũng không ép được rắn nhà, đất này do tôi quản, chẳng có ai dám đến đây làm gì?”
“Đừng nói đến đội trưởng, kể cả người phụ trách cả khu vực Giang Nam này đến đây cũng phải quỳ xuống liếm giày cho Vương Thông ông đây!”
Giang Sách xấu hổ sờ sờ cổ.
Thật không ngờ đám viên chức tầng thấp này lại không coi pháp luật ra gì, dám hống hách ngang ngược đến thế.
Vẫn còn loại người này tồn tại thì Giang Nam làm sao khá lên được?
Giang Sách hừ lạnh một tiếng, cầm điện thoại lên gọi điện: “Anh nói đội trưởng đội cảnh sát cũng không làm gì được ư? OK, thế thì để tôi gọi anh ta đến đây, xem xem rốt cuộc anh



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.