Chương trước
Chương sau
“Không tin con có thể nhìn xem, những chuyện lớn quan trọng của gia tộc, của công ty chẳng phải đều được Lão Đại xử lý ổn thỏa đó sao? Còn con, ngoại trừ giở thói khôn vặt ra, hoàn toàn không làm được gì.”
Cụ bà giận dữ nói: “Lão Đại tầm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi, còn con chỉ là thùng rỗng kêu to, so với Lão Đại con còn kém xa.”
Vào lúc này, Kỳ Dương có cảm giác như hồi nhỏ bị mẹ mình răn dạy.
Thời khắc này đến đã quá muộn rồi.
Ông ta cúi đầu, không nói thêm một lời nào. Phí công mưu toan lâu như vậy nhưng tất cả đều thành công cốc. Ông ta đã thua đến thảm hại.

Lúc này, trên tầng thượng của một tòa nhà gần đó, một chiếc máy bay trực thăng yên lặng dừng lại.
Một người đàn ông với một con rết trên mặt ngồi trên ghế tay cầm ống nhòm lặng lẽ thu hết tất cả những chuyện vừa xảy ra vào mắt.
Người đứng ở bên cạnh chính là Reeves.
“Chủ nhân, xem ra Kỳ Dương không chống đỡ được nữa rồi, có cần tối điều thuộc hạ đến khẩn cấp không?” Reeves hỏi.
Người đàn ông xua tay.
Reeves nhíu mày: “Chủ nhân, nếu như bây giờ còn không ra tay, Kỳ Dương sẽ hoàn toàn sụp đổ, chúng ta sẽ không chiếm được một đồng tiền của nhà họ Kỳ.”
Người đàn ông cười ha ha.
Ông ta thu ống nhòm lại, nói rất bình thản: “Chiến thần Tu La, yhần là thiên chinh. Bây giờ chúng ta buông tay sẽ chỉ mất đi một quân cờ Kỳ Dương này. Nhưng nếu chúng ta cứ cắn lấy không buông thì e là tất cả chúng ta đều bị tiêu diệt”
Reeves kinh ngạc.
Từ khi anh ta đi theo chủ nhân đến nay, anh ta chưa từng nghe thấy lời nào khiếp sợ như
vậy.
Phải biết là công việc của chủ nhân anh ta đều là việc lưỡi đạo dính máu, ở biên giới phía tây còn gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, có biệt danh là “Lão Rết.”
Một người kiêu hùng như vậy mà cũng có lúc phải sợ thì có thể tưởng tượng được kẻ thù mà bọn họ đối mặt đáng sợ đến mức nào.
Reeves hiếu kỳ hỏi: “Chủ nhân, kẻ thù mà chúng ta đối đầu không phải là cụ bà nhà họ Kỳ sao? Đáng sợ đến mức đó ư?”
Lão Rết lắc đầu.
“Reeves, cậu ấy à, hiểu biết quá ít.”
“Cụ bà kia thì đã là cái gì? Người tối kiêng kị là chiến thần Tu La - Giang Sách”
Reeves nhìn về phía đám người.
Nói đến Giang Sách, anh là một người chỉ dựa vào sức một mình mà liên tiếp phá hoại hành động của bọn họ.
Bây giờ còn điều động nhân lực quy mô lớn, giết bằng sạch thuộc hạ của Kỳ Dương.
Anh ta hỏi: “Chủ nhân, vậy chiến thần Tu La là gì?”
Lão Rết cười ha ha: “Ở biên giới phía tây có một câu nói thế này: Chỉ cần là nơi chiến thần Tu La xuất hiện, hoặc là anh đầu hàng quy thuận, hoặc là rửa cổ chờ chết.”
Reeves nhíu chặt mày: “Thật sự lợi hại đến thể ư?”
Lão Rết gật đầu.
“Ở biên giới phía tây, Lão Rết tôi đây chỉ từng sợ một người, chính là chiến thần Tu La Giang Sách!”
“Nếu chấm điểm cho các thế lực ở vùng biên giới phía tây, Lão Rết tôi nhiều nhất được chín mươi điểm, còn sự tồn tại của chiến thần Tu La là một trăm”
“Reeves, nếu cậu đã từng ở biên giới phía tây thì sẽ hiểu được một đạo lý: Trên đời này đắc tội ai cũng được, chỉ cần đừng đắc tội chiến thần Tu La.”
“Không còn mạng đấy.”
Lão Rết đứng dậy phủi phủi quần áo, đưa ống nhòm cho Reeves.
“Bây giờ nhà họ Kỳ đã bị Giang Sách nắm đưỢC, chúng ta không cần thiết phải cắn mãi không buông”
“Miếng thịt này, tôi không cần nữa.”
“Còn về số tiền cần để xây dựng quân đội thì để anh ta nghĩ tiếp đi.”
Nói xong, ông ta lên máy bay trực thăng.
Ngay trước khi rời đi, Lão rết nói với Reeves: “Tôi về biên giới phía tây xử lý chút chuyện, cậu đưa người đến vùng Giang Nam của Hoa Hạ, bố trí các thứ trước sau đó tôi sẽ đến tụ họp cùng.”
Reeves cúi người thật sâu.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.