Nhiệt tình như thế, làm sao khước từ được đây?
Giang Sách liếc nhìn Tô Nhàn, hai người không từ chối, đi theo cụ bà lên lầu hai.
Lầu hai của Hằng Tinh, chỉ những khách hàng VIP mới có thể vào.
Ở đây có những trang sức châu báu rất đắt tiền.
Đâu đâu cũng có chầu ngọc lấp lánh, ngay cả cung điện xa hoa nhất thời cổ đại cũng chỉ thể thôi nhỉ?
Nhìn cái giá kia, không thấp hơn bảy chữ số!
Một món đồ trang sức có thể mua được một ngôi nhà.
Đôi mắt của Tô Nhàn như muốn lòi cả ra ngoài, nước miếng như sắp chảy xuống. Nếu cô ấy có thể có được một món trong số này, chắc nằm mơ cũng cười đến tỉnh.
Giang Sách ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chú ý hình tượng"
Tô Nhàn nhếch miệng không vui.
Cảnh tượng này bị cụ bà thu vào mắt, bà hồ hởi nói: "Con gái mà, thích những thứ này đều là phản ứng tự nhiên. Khi còn trẻ, tôi còn điên cuồng hơn. Để có được một món đồ trang sức, suốt ngày tôi đều náo loạn với Tử Quỷ"
"Chỉ là thời gian trôi nhanh, mấy chục năm trôi qua trong nháy mắt, trang sức của tôi càng ngày càng nhiều, nhưng Tử Quý ông ấy đã không còn ở bên cạnh nữa."
"Haiz..."
Cụ bà đau lòng lau nước mắt, đưa tay ra rồi thuận miệng nói: "Cô bé này, tất cả những món đồ trang sức ở đây, cô xem thích cái nào thì cứ lấy."
"Hả? Cái này..." Tô Nhàn có hơi được ưu ái mà lo sợ.
Cụ bà cười nói: "Châu báu trang sức dù sao cũng là vật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336684/chuong-304.html