Như vậy càng chứng tỏ, anh ta là một nhân tài.
Trình Đan Đình muốn đưa Triệu Đỉnh tới cục cảnh sát xử lý, kiện anh ta với tội danh lấy trộm làm rò rỉ bí mật người khác, nhưng bị Giang Sách ngăn lại.
“Khoan đã!”
Giang Sách nhìn Triệu Đỉnh, anh hỏi: "Lý do là gì?"
Triệu Đỉnh sửng sốt: "Lý do?"
Giang Sách khẽ gật đầu: "Một người làm bất cứ chuyện gì đều có lý do riêng của họ. Anh là một trong số những nhân viên làm việc sớm nhất ở Ức Mạch này, tiền lương hay lợi ích, chức vụ địa vị cũng không phải thấp, tôi không hiểu, vì lý do gì mà anh lại bán đứng công ty?"
“Là do lợi ích công ty mang lại cho anh chưa đủ tốt? Tiền lương anh nhận được quá thấp? Anh có thành kiến, không vừa lòng với vị lãnh đạo nào hả? Hay là do anh cảm thấy mình có tài nhưng không gặp thời, hả?"
“Chọn một lý do đi chứ?"
Triệu Đỉnh thẳng thừng phun ra một chữ: "Tiền."
Vì tiền mà bán đứng công ty, đây là một điều rất đáng xấu hổ. Nhưng Triệu Đỉnh lại có thể thản nhiên nói ra mà không đỏ mặt, cũng không thở gấp.
Anh ta bình tĩnh giải thích: "Ba tôi bị bệnh xơ gan do quanh năm nhậu nhẹt quá nhiều, để thực hiện ca phẫu thuật sắp tới thì cần một khoản tiền kha khá. Khoản tiền này, dù có dồn hết tiền lương của tôi vào cũng không đủ, vậy nên, tôi đã quyết định hợp tác với Bách Tin Hoành."
“Nếu tôi làm cho anh ta một việc, anh ta sẽ trả tôi hai mươi vạn."
Dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336672/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.