Chương trước
Chương sau
Khi một cây kim vừa châm xuống, hiệu quả tức thì, phần dưới cơ thể của Đinh Trọng không bắn ra nữa, bụng cũng không còn sôi ùng ục.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, cảm thấy Giang Sách cũng có chút tài năng.
“Tôi ổn rồi chứ?” Đinh Trọng hỏi.
“Chỉ tạm thời làm tan khí và mở thông đạo thôi. Bây giờ tôi còn phải chữa trị dạ dày cho ông, cam đoan sau này sẽ không gây ra nhiều khí như vậy nữa.”

Nói xong, Giang Sách tiếp tục châm kim.
Lúc đầu Đinh Trọng rất sợ, sợ đau, sợ bị kim châm.
Nhưng không biết vì sao sau khi Giang Sách vừa châm vào thì không những không đau, ngược lại còn rất thoải mái, toàn thân uể oải mệt mỏi, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mười phút sau.
"Ông cụ, xong rồi”
“Ơ, hả?”
Đinh Trọng mở mắt ra và thấy toàn bộ kim châm trên người đã được rút ra, toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, bụng cũng không còn đau mà cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Giang Sách, cậu thật sự rất giỏi đó.”
Ngay cả Đinh Trọng, người vẫn luôn ghét cay ghét đắng Giang Sách cũng không khỏi khen ngợi.
Lại nhìn Đinh Vân Trấn và Lương Điệp, hai người đều cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ruồi, ngồi tại chỗ không nói được câu nào, vẻ ngạo mạn đắc ý ban nãy đã biến mất.
Định Khải Sơn thì cực kỳ phấn chấn, vui tươi hớn hở nói: “Ba à, thấy chưa, cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng chứ? Đây chính là chân nhân bất lộ tướng đó.”
“Con rể của con có y thuật siêu phàm, lại là người khiêm tốn chứ không khoe khoang khoác lác.”
“Không giống như một vài tên lang băm, thùng rỗng kêu to, chỉ có xíu xiu bản lĩnh mà bày đặt khoe khoang.”
“May mà con rể con có bản lĩnh thật sự, nếu không hôm nay ông cụ không cần ngồi xe về nữa, cứ phóng hơi mà bay về thôi.”
E hèm...
Tô Cầm kéo tay Định Khải Sơn, kêu ông đừng làm quá, được rồi đấy.
Đinh Trọng nhếch miệng, tuy rằng ông ta rất khinh thường gia đình Định Khải sơn nhưng hôm nay lại không nói gì, còn thật sự oán giận Lương Điệp.
Còn cái mác bác sĩ chuyên ngành nội khoa ở nước ngoài.
Ha ha, mất mặt.
Giang Sách quay trở lại chỗ ngồi của mình và lấy khăn giấy ra để thông hai lỗ mũi.
Đinh Trọng thở dài, nói với vẻ miễn cưỡng: “Đúng là Giang Sách đã chữa khỏi bệnh cho tôi. Theo thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ đưa 5% cổ phần của Phong Thành cho Đinh Mộng Nghiên.”
Cả nhà Đinh Khải Sơn vui mừng khôn xiết.
Bị áp bức cả một đêm, cuối cùng cũng trở mình được.
Hơn nữa cộng thêm 5% này, Đinh Mộng Nghiên đã có 10% cổ phần, hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân của gia đình trong tương lai.
Lại nhìn Đinh Phong Thành, đắc ý mãi cuối cùng ngay cả cái rắm cũng chẳng có.
Đây gọi là thắng trước không tính là thắng.
Ai cười đến cuối cùng thì đó mới là người chiến thắng.
Trên đường về nhà, Đinh Khải Sơn đã cao giọng hát vang, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đinh Mộng Nghiên chỉ biết lắc đầu, cô đã biết ba chịu áp lực rất lâu rồi giờ mới được trút hết ra ngoài. Hôm nay may nhờ có Giang Sách, nếu không thì chẳng biết Đinh Khải Sơn buồn bực đến cỡ nào nữa.
Nghĩ đến đây, cô nhìn về phía Giang Sách, hỏi: “Giang Sách, em còn chưa biết anh học y thuật từ khi nào vậy?”
Giang Sách thản nhiên bịa ra một cái cớ: “Gần đây công ty anh có mời một nhóm bác sĩ chuyên nghiệp đến dạy miễn phí một vài kiến thức y học cho bọn anh. Anh cảm thấy rất có
Định Khải Sơn giơ ngón tay cái lên: “Ừ, được đó. Có rảnh thì học thêm y thuật cũng có ích, cho dù không làm bác sĩ nhưng sau này chúng ta có bệnh nhẹ cũng có thể khám được.”
Giang Sách muốn học thì cứ học, dù sao càng nhiều kỹ năng càng tốt.
Về đến nhà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.