Chương trước
Chương sau

Đinh Vân Trần cười nhạt: “Ủng hộ? Ha ha, lão tam, bây giờ cuối cùng anh đã hiểu tại sao em vẫn nghèo như vậy. Em không có tầm nhìn và năng lực cũng không sao, thế mà lại cứ khăng khăng cho là mình đúng. Em đó, quả thật là hết thuốc chữa rồi.”
cậy cho Đinh Mộng Nghiên để dựa vào, giống như con gái của anh cả Đinh Tử Ngọc, đã tìm Đường Mạt là phó tổng làm chồng thì chẳng phải sẽ lên như diều gặp gió sao?”
“Nhìn lại em xem, mắt nhìn người kém vô cùng, tìm được một thằng ở rể nghèo kiết xác, ngoài ăn uống ra thì chẳng biết àm gì cả”.

“Nếu cứ cứng đầu đến mức này thì em sẽ không những làm hại chính mình mà còn hại cả Mộng Nghiên nữa.”
“Lão tam, em khiến anh quá thất vọng rồi”
Định Khải Sơn tức giận run lên, thậm chí muốn đứng dậy tát Đinh Văn Trấn một cái.
Nhưng sự thật là ngoài việc tức giận ra, ông không có cách nào tốt cả.
Đinh Trọng lắc đầu, ông ta đã quá thất vọng về gia đình của Đinh Khải Sơn. Nếu biết vậy thì đã không gọi nhà họ đến đây, thật là quá mất mặt.
Ông ta bèn nuốt viên thuốc, uống một ngụm nước rồi nuốt xuống.
Chưa đầy ba phút, thực sự không còn tiếng nấc nào.
“Ôi, Tiểu Điệp, thực sự thuốc của con có tác dụng rồi kìa.”
“Ba vừa mới uống không được bao lâu mà đã hết nấc rồi.
Nếu như con về sớm hơn thì hai ngày, ba đã không phải chịu khốn khổ như thế.”
Lương Điệp vui vẻ nói: “Ba, vẫn là thuốc của con hiệu nghiệm đúng không? Buồn cười chính là vừa nãy có người nào đó ganh ghét với thuốc của con, một mực nói năng ngông cuồng. Ha ha, thật là khiến người ta cười muốn rụng răng”
Cả nhà Đinh Khải Sơn đều cúi đầu.
Sự thật đang rành rành ngay trước mắt, nói gì thêm cũng vô ích.
>
Đinh Trọng rất vui vẻ: “Tiểu Điệp, làm rất tốt. Theo thỏa thuận ban nãy, ba sẽ cho Phong Thành...”
Ông ta chưa kịp nói xong đã cảm thấy bụng sinh ra một luồng khí cứ muốn trào ngược lên, nhưng bởi vì bị thuốc đè nén nên luồng khí đó không lên được, cứ lùng bùng trong bụng rất khó chịu.
Nếu nó không thể thoát ra ngoài theo đường bên trên thì luồng khí đó sẽ đi xuống ruột và dạ dày, tìm kiếm các “lối ra” khác.
Ngay sau đó, nó chui xuống dưới hạ bộ của Đinh Trọng mà giải quyết.
Phụt.
Âm thanh không to không nhỏ nhưng rất rõ ràng lọt vào tai mọi người.
Trong dịp như vậy mà làm chuyện như thế này thì đúng là không lịch sự.
Vẻ mặt già nua của Đinh Trọng không kiềm được vì tức giận.
“E hèm, xin lỗi, tôi...”
Ông ta chưa kịp nói xong thì luồng khí lại chạy xuống một lần nữa.
Phụt.
"À U..."
Phụt.
"À.."
Phụt...
Phụt phụt phụt.
Có vẻ như tình hình hơi mất kiểm soát, phần dưới của Đinh Trọng liên tục phát ra những âm thanh khiến người khác buồn nôn, không chỉ có âm thanh vang vọng mà mùi của nó cũng rất khó ngửi.
Điều nực cười nhất là Đinh Trọng càng xấu hổ ra sức muốn kìm nén thì luồng khí lại càng nhiều, cuối cùng phóng ra một tràng siêu cấp bùng nổ.
Bùm.
Chiếc ghế dựa bị rung chuyển ba lần.
Những người trên bàn đều vô tình giữ khoảng cách với Đinh Trong một cách cố ý, Đinh Phong Thành kinh tởm nôn ra miếng thịt vừa cho vào miệng, ghê tởm đến mức ăn không vô.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.