Chương trước
Chương sau
Sau khi đọc hết các dòng thuyết minh, Tân Uẩn kinh ngạc không khép nổi miệng. Người có thể nghĩ ra phương pháp điều trị này đúng là trước sau chưa từng có người thứ hai.
Nói ngắn gọn là, cách chữa bệnh bình thường là lấy “bệnh” ra khỏi cơ thể người bị bệnh.
Những bệnh di truyền của nhà họ Tân đáng sợ chính là ở chỗ không có cách nào để bài trừ ra được!

Kết quả là Tân Kỳ lại nghĩ đến không lấy “bệnh” ra khỏi người mà là ép chúng vào chín huyệt đạo trong cơ thể người, tạo thành âm dương hòa hợp, thành chất dinh dưỡng cho cơ thể.
Cực kỳ to gan.
Bởi vì chỉ cần một thao tác sai thì không những không chữa được bệnh mà bệnh còn càng nặng thêm nữa.
Đến lúc đó thì chết chắc không còn gì nghi ngờ.
Nhưng cũng phải nói lại, nếu như không làm như vậy thì Tân Tử Dân cũng không thể sống thêm bao lâu nữa.
Không còn thời gian mà nghĩ nhiều như thế nữa, Tân Uẩn bảo người mang châm đến, dựa theo những nội dung được ghi chép trong sổ mà làm theo từng bước một, phân tán “khí”. trong cơ thể Tân Tử Dân vào chín huyệt đạo lớn trong cơ thể.
Khí nhanh chóng được hóa giải hết.
Không còn khí nữa, Tân Tử Dân đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy bất kể đau đớn hay thiêu đốt nào nữa, hơi thở cũng lưu thông dễ dàng lại.
Tân Uẩn lại bảo người mang thuốc bôi ngoài da đến, xử lý sạch sẽ những mụn mủ trên người Tân Tử Dân, băng bó gọn gàng.
Cô ấy vẫn còn chưa yên tâm, vẫn tiếp tục ở lại quan sát thêm.
Kết quả cô ấy kinh ngạc mà phát hiện ra, bệnh tình tiến triển hệt như những gì được viết trên sách, khí được hấp thụ hoàn toàn, hơn nữa chín huyệt đạo trên cơ thể cũng biến đổi theo khí, đạt đến sự cân bằng đầy vi diệu.
Luồng khí đó không những không tiếp tục “tác quái” trong cơ thể nữa mà còn trở thành chất dinh dưỡng trong cơ thể Tân Tử Dân, giúp ông ấy hồi phục sức khỏe.
Nhìn thấy hình ảnh này, Tân Uẩn cũng thở phào một hơi.
Cuối cùng ba cũng được cứu rồi!
Bầu không khí trong phòng hơi xấu hổ, Thạch Văn Bình đứng ở một bên, cả người không
được tự nhiên.
Anh ta muốn thông qua lần này mà có được y quán, có được Tân Uẩn. Kết quả bởi vì tay nghề tàn tạ mà thất bại, ngược lại Giang Sách mà anh ta chế giễu lại cho Tân Uẩn quyển sách có cách cứu chữa.
Mặt đau quá.
Đường đường là con trai của trường hiệp hội Y học mà lại bị một người ngoài ngành đánh bại, chuyện này mà bị lộ ra sau này lấy mặt mũi nào gặp người ta nữa?
Thạch Văn Bỉnh không có liêm sỉ tiếp tục làm tới, khu một tiếng ngượng ngập: “À thì, cô Tân này, chúc mừng cô đã chữa khỏi được bệnh của ba, nhà tôi vẫn còn chút việc, tôi xin phép không làm phiền nữa, tôi về trước nhé.”
Cũng không đợi Tân Uẩn đồng ý, anh ta đã cúi đầu, mặt mũi xám ngoét rời đi.
Danh tiếng của nhà anh ta bị quét sạch rồi!
Tân Uẩn nhìn bóng lưng rời đi của Thạch Văn Bỉnh hừ lạnh một tiếng: “Đồ lang băm hại người!”
Giang Sách khẽ cười: “Được rồi, việc tối nên làm cũng đã làm xong rồi, cũng nên đi thôi, tạm biệt.”
“Đợi đã!”
“Còn chuyện gì à?”
Tần Uẩn nói: “Anh đã cứu ba tôi một mạng, theo lời đã hứa, tôi sẽ giao một nửa quyền điều hành y quán cho anh.”
“Hả?” Mặc dù Giang Sách có biết chuyện này nhưng anh không phải vì chuyện này mà đến.
Hơn nữa, anh là một kẻ tay ngang, nắm giữ y quán nhà người ta làm gì? Anh cũng đâu có biết khám bệnh cho người ta đâu.
“Còn nữa.” Tân Uẩn cắn môi, tâm trạng lên xuống bất định, cô ấy nhìn chăm chú Giang Sách một hồi lâu, đỏ mặt nói: “Theo lời đã hứa, tôi còn phải gả cho anh, làm vợ của anh.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.