Chương trước
Chương sau

Bây giờ là Lăng Dao người thật được Giang Sách mời đến, còn Tư Thông chẳng qua chỉ có được một chữ ký đã dương dương tự đắc.
So bì cái gì anh ta cũng thua kém Giang Sách.

Càng muốn chèn ép người ta, càng chứng minh mình không bằng người ta.
Từ Thông chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Trong cả nhà hàng, những người khác đều đang tương tác với tiếng hát của Lăng Dao, chỉ có người của nhà họ Vương là khó chịu như ăn phải ruồi bọ vậy.
Tiếng vỗ tay như sấm, ca múa tưng bừng.
Gương mặt ai cũng nở nụ cười tràn đầy hân hoan.
Đinh Khải Sơn vui mừng như một đứa trẻ, lắc hai tay theo nhịp, vui vẻ xoay người đong đưa với Lăng Dao.
Đinh Mộng Nghiên che mặt, giữ khoảng cách nhất định với ông. Cô cảm thấy rất xấu hổ vì có một người ba ngây thơ như vậy, nhất quyết không để bị người ta nhận ra được.
Thời gian của một bài hát, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, ba, bốn phút là đã kết thúc.
Mọi người có mặt đều cảm thấy chưa đã ghiền, hy vọng Lăng Dao sẽ ở lại lâu hơn.
Lăng Dao nũng nịu nói: "Ừm, tôi có thể ở lại lâu hơn một chút hay không thì những lời tôi nói không tính, mọi người phải hỏi anh bạn tốt của tôi - anh Giang Sách."
Theo hướng ngón tay của Lăng Dao, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Giang Sách.
Tuy nhiên, Giang Sách lại cười nói: "Thực ra tôi nói cũng không tính, chủ yếu là vẫn là do ba vợ tôi định đoạt. Ba ba có cảm thấy muốn Lăng Dao tiếp tục lại trò chuyện với mọi người không, hay là hôm nay kết thúc ở đây?"
Lập tức, Định Khải Sơn nhận được bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào.
Ông tựa như một vị hoàng đế cao cao tại thượng, tất cả mọi người đang nhìn ông với ánh mắt mong đợi, cầu xin ông "rủ lòng thương xót", Đinh Khải Sơn vui đến nỗi sắp không chịu được rồi.
Sống gần hết cuộc đời, đã bao giờ ông được hưởng thụ loại đãi ngộ này đâu?
"Cô Lăng Dao, nếu mọi người đều nhiệt tình như vậy thì cô cứ nán lại thêm một lát đi!"
"Đúng rồi, bình thường mọi người không có cơ hội tiếp xúc với cô, chi bằng nhân dịp hôm nay đang vui vẻ, cô ký tên cho mọi người được không?"
Nghe câu này, tất cả mọi người có mặt đều vui sướng sắp phát điên lên.
Họ đã muốn có chữ ký tay của Lăng Dao từ lâu đến muốn điên rồi, mãi mà chẳng có cơ hội đạt được, nhưng hôm nay nhờ có sự giúp đỡ của Đinh Khải Sơn mà bọn họ có được chữ ký tha thiết ước mơ. Đây là loại chuyện may mắn cỡ nào chứ?
Lăng Dao mỉm cười gật đầu: "Nếu bác đây đã có yêu cầu như vậy thì hậu bối nào dám không nghe theo. Những người muốn ký tên, chúng ta hãy xếp hàng từng người một đi."
"Ông cụ, ông thật tuyệt quá đi!"
"Cảm ơn ông cụ đã giành phúc lợi cho chúng tôi!"
Mọi người bày tỏ lòng biết ơn" đối với Đinh Khải Sơn, sau đó xếp thành một hàng thật dài để xin chữ ký của Lăng Dao.
Định Khải Sơn oai phong chết đi được.
Ông liếc nhìn Từ Thông, cười nói: "Cháu trai à, lúc trước cháu nói gì nhỉ? Muốn có được chữ ký của Lăng Dao rất khó sao?"
Đường gân trên mặt Từ Thông giật giật dữ dội.
Trước đây, anh ta còn đắc ý vì có được chữ ký của Lăng Dao, nhưng bây giờ lại là người thật ký. Đĩa chữ ký trong tay anh ta đã trở nên vô giá trị chỉ trong nháy mắt.
Đinh Khải Sơn, một là không xin đĩa chữ ký của Từ Thông, hai lad cũng không tiêu hủy đĩa chữ ký của anh ta mà chỉ làm cho đĩa chữ ký của đối phương trở nên không đáng một đồng.
Không thể không nói rằng ở một khía cạnh nào đó, Đinh Khải Sơn cũng khá xấu xa.




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.