Vương Phượng Nhã lườm anh ta một cái, nói: “Anh nói năng linh tinh cái gì đấy, bây giờ giá đã tăng lên mười tệ rồi”
Hai vợ chồng họ kẻ tung người hứng, cố tình dồn Giang Sách vào thế khó.
Giang Sách cũng không bận tâm, anh cúi người xuống lấy bức thư pháp của mình ra, nói: “Trùng hợp quá, bức thư pháp của cháu cũng là bút tích của Đường Bá Hổ, hơn nữa... cũng là bức “Thiềm Cung Linh Thiếp”.
Hä?
Bầu không khí trong phòng bao lập tức thay đổi.
Từ Thông cười gằn, nói: “Chà, trò đùa này chẳng vui chút nào. Bút tích của Đường Bá Hổ vốn đã hiểm, bức “Thiềm Cung Linh Thiếp” này lại càng hiếm có khó tìm hơn, trên đời này chỉ có một bức. Tôi đã mua được nó, làm sao mà anh có thể có được?”
>>
Giang Sách mỉm cười: “Vậy chắc chắn trong hai bức có một bức là giả rồi.”
“Ha, ý của anh là, bức tôi mua là hàng giả đúng không? Cái đồ thùng rỗng kêu to, anh mở bức mình mua ra cho tôi xem xem!”
Giang Sách mở bức thư pháp ra trước mặt tất cả mọi người.
Một bức thư pháp vô cùng hoàn mỹ được bày ra trước mắt, trùng hợp là, nó giống hệt với bức thư pháp mà Từ Thông vừa lấy ra!
“Chuyện này...” Từ Thông sững sờ.
Hai bức thư pháp giống hệt nhau, vậy chắc chắn có một bức là giả.
Từ Thông cười khẩy, nói: “Ô, cũng được đấy nhỉ, sao chép lại rất giống. Giang Sách, anh mua cái “thảm” này bao nhiêu tiền đấy? Trình độ nhái lại cao như vậy, theo tôi thấy chắc là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336618/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.