Hoàng Diệu Lương tỏ vẻ không vui: “Ông Nhiếp, tôi nghĩ ông không cần phỏng vấn người khác nữa đâu.”
“Loại đầu bếp tạp nham này không biết từ đầu chạy tới, rõ ràng là chưa được đào tạo bài bản, trong nhà cũng không được hun đúc trui rèn thì sao xứng làm trợ lý của ông chứ?”
“Hơn nữa, cô ta còn là một người cấm”
Nhiếp Tranh rất khó chịu về những nhận xét này.
Ông ấy nhíu mày nói: “Đầu bếp tạp nham thì sao? Tôi không phải đầu bếp tạp nham à? Người cảm thì không thể làm đầu bếp ư? Nếu vậy tôi đây tàn phế thì lại càng chẳng có tư cách để làm đầu bếp sao?”
Hoàng Diệu Lương không biết phải trả lời như thế nào với hàng loạt câu hỏi đầy tức giận kia.
“... Không phải tôi cố ý nhắm vào ông đâu.”
Bà cụ dẫn Ngải Hà đi tới, chủ động nói: “Anh Nhiếp đừng tức giận, dân đen như chúng tôi cứ xếp hàng phía sau vậy, không sao.”
Nhiếp Tranh thở dài.
“Thôi vậy, tôi không nói những lời dư thừa nữa.”
“Nếu mọi người đến đây để xin làm trợ lý thì hãy tiến hành kiểm tra đánh giá thôi.”
Hai người mỗi người sẽ vào bếp sau nấu một món tủ, để tôi xem tay nghề của hai người thế nào. Hoàng Diệu Lương, cầu trước đi.”
Hoàng Diệu Lương xắn tay áo: “Đến ngay.”
Anh ta hăng hái bước vào bếp sau, bận rộn một hồi thì chừng hai mươi phút sau, trên bàn đã dọn ra một món cá Pecca hấp rất đẹp mắt.
Hoàng Diệu Lương đưa tay ra hiệu: “Ông Nhiếp, hãy nếm thử.”
Nhiếp Tranh không khách sáo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336598/chuong-218.html