Kỳ Anh Tư móc điện thoại ra, cũng không biết là gọi cho ai, nói: “Alo, lão Tam à, gần đây sức khỏe thế nào rồi? Chỗ tôi có một mụ già không chịu nghe lời, ông dẫn vài anh em đến đây vui vẻ một trận đi”
Đối phương ở đầu dây bên kia lập tức hiểu ý ông ta.
“Anh Kỳ, bao nhiêu tuổi?”
“Khà khà, đã cho ông xơi là tốt lắm rồi, ông còn quan tâm bà ta bao nhiêu tuổi hả? Mau đến đây đi!”
Cúp điện thoại, Kỳ Anh Tư cười nói: “Hân Duyệt, lát nữa chúng ta cùng xem đi, mụ đàn bà thối tha này đã bị kìm hãm dục vọng trong mười năm, lát nữa lúc được giải phóng xem bà ta sẽ trông như thế nào.”
“Được đó.”
Nhậm Chỉ Lan sợ đến mất mật, hét lên: “Kỳ Anh Tư, đồ khốn nạn, tôi là vợ ông đấy, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Ông thả tôi ra đi, thả tôi ra mau!”
Kỳ Anh Tư bật cười đầy vẻ giễu cợt, nói: "Tiết kiệm chút sức lực đi, bây giờ bà không cần hét lên như vậy đâu, lát nữa sẽ có mười mấy tên đàn ông lần lượt cưỡi lên người bà, cho bà hét sướng thì thôi.”
Trái tim Nhậm Chỉ Lan đang chảy máu.
Bà ta rất muốn chết.
Nhưng bây giờ ngay cả chết bà ta cũng không làm được, chẳng lẽ bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị người ta làm nhục ư?
Đã từng này tuổi đầu còn bị giày vò hành hạ như vậy.
Nhậm Chỉ Lan bật khóc thảm thiết.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng tối, một người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336594/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.