Mở cửa, quả nhiên Song Ngư đã đem một con heo mẹ đến phòng, không tính quá lớn, cao đến đời người lớn, dài hơn một mét.
“Lão đại, anh muốn cải này làm gì?”
“Không liên quan chuyện của cậu, đi trước đi.”
“Đã rõ.”
Giang Sách dắt heo mẹ vào trong, dùng dây thừng cột ở mép giường, sau đó kéo một tấm thảm đắp lên cho nó.
Rồi bản thân thì ngồi ở trên giường, im lặng chờ đợi.
Ba phút.
Năm phút.
Mười phút.
Mười phút sau, vang lên tiếng đập cửa rất nhỏ.
Giang Sách im lặng không nói gì.
Ngay sau đó, tiếng đập cửa càng lúc càng nặng, cũng vang lên giọng nói Tôn Tuấn Phong: “Cô Đinh, anh Giang, hai người ngủ rồi sao? Tôi nhớ ra có chuyện cần nói với hai người, có thể mở cửa không?”
Giang Sách vẫn ngồi yên như cũ.
Tiếng gọi kéo dài hơn một phút, đối phương dường như đang xác định có phải Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên đã thật sự ngủ rồi hay không.
Sau đó...
Chốt cửa phòng từ từ chuyển động, một tiếng cácg, cửa phòng đã hoàn toàn mở ra.
Vậy mà Tôn Tuấn Phong lại có được chìa khóa phòng, càng thêm chứng minh tất cả chuyện này đều là do một tay anh ta sắp xếp.
Két...
Cửa bị đẩy ra chậm rãi, Giang Sách đứng dậy đi ra sau cánh cửa.
Ngay khi Tôn Tuấn Phong vừa mới dò đầu vào kiểm tra, đã bị Giang Sách đè xuống, kéo thẳng vào phòng.
“Ôi chao”
“Ôi trời, ôi trời”
“Giang Sách, anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra!”
Giang Sách một tay đè anh ta lên trên mặt đất, lạnh như băng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336572/chuong-192.html