“Rõ ràng tôi có thể yên ổn nằm một chỗ, đợi tiền về tay.”
“Bây giờ thì hay rồi, người không có, mà tiền cũng mất luôn, không còn gì cả, tôi cũng xong đời.”
“Bách Tin Hoành, cậu còn dám nói cậu không hại tôi?”
Từ Dương Thúc vừa căng thẳng vừa tức giận, ngày xưa ông ta vốn là người cao ngạo, thái độ lúc nào cũng kênh kiệu như thể không ai sánh bằng.
Giờ phút này, nhìn ông ta lại chỉ khiến người ta nghĩ đến hình ảnh “một mụ đàn bà chanh chua”.
Bách Tin Hoành cười khẩy, thở ra một làn khói trắng: "Tôi nói này ông chủ Từ, đấy là lỗi của ông. Lúc trước đúng thật là tôi có thuyết phục ông, nhưng tất cả quyết định đều nằm trong tay ông. Quan điểm của tôi có sai không? Không sai. Đều là do năng lực của ông kém cỏi, không biết suy xét vấn đề, mới khiến cho Đấu Sa trở thành một vũng bùn nhão. Điều này có thể trách tôi sao?”
“Hơn nữa, ai là người hại ông thành thế này? Là tôi à? Không phải, là Công ty Giải trí Ức Mạch!”
“Công ty nắm giữ cổ phần cao nhất của Gấu Mèo là Ức Mạch, công ty ký hợp đồng với Đạo Thần cũng chính là Ức Mạch. Ông tự nghĩ kỹ lại đi, chính công ty Ức Mạch muốn giành lấy sự nổi tiếng, là họ hại ông, sao ông không đi tìm họ mà lại chạy tới đây tìm tôi?”
“Ông chủ Từ, chỉ số thông minh của ông đúng là đang cần cải thiện lại đấy.”
Từ Dương Thúc tức giận đến bùng nổ.
Tất cả sự nghiệp mà bản thân gầy công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336557/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.