Anh dùng ngón tay chỉ Nhiếp Tranh đang thở phì phì.
“Theo tôi thấy, đạo đức của ông chủ Nhiếp còn cao hơn nhiều.”
“Giải trí Ức Mạch thà rằng ký với ông chủ Nhiếp, chứ không thể nào ký hợp đồng với loại nghệ sĩ có tố chất thấp hèn như cô!”
Hoa Tưởng Dung đang tức giận, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của Giang Sách lại quay người lại, mỉm cười.
“What? Anh nói lại lần nữa xem? Tôi không nghe nhầm chứ?”
“Một người có khuôn mặt xấu xí, nghèo kiết xác, lại còn bị cụt một tay như vậy mà lại muốn làm minh tinh?”
“Ông ta biết làm gì?”
“Hát, khiêu vũ, diễn xuất, dẫn chương trình, những thứ này đều không biết, Công ty Giải trí Ức Mạch có bị điện mới ký hợp đồng với ông ta.”
Lưu Sùng cũng dứt khoát lắc đầu: “Còn trẻ thế này, tôi biết trong lòng cậu không phục, nhưng cuộc đời vốn như vậy, cậu không phục thì cũng chẳng biết làm thế nào khác. Những người vừa không có nhan sắc vừa không có tiền như các cậu, vừa sinh ra đã ở đáy xã hội, những việc cậu có thể làm chỉ là cúi đầu làm việc của mình, đừng cố gắng thay đổi, đừng cố gắng trèo cao, bởi vì trèo cao thì ngã cũng sẽ đau đấy.”
Những lời này không chỉ xúc phạm đến Nhiếp Tranh mà còn xúc phạm đến tất cả những người có mặt trong căn phòng.
Tất cả mọi người đều là những người dân bình thường.
Họ không có nhiều tiền, khuôn mặt cũng không quá đẹp đẽ, nhưng tất cả mọi người trên đời này sinh ra đều bình đẳng với nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336544/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.