Chương trước
Chương sau
Những người ăn cơm bên trong nhìn người phụ nữ, nhỏ giọng bàn tán.
“Cô nhìn xem, đây không phải là cô người nổi tiếng kia... Tên gì mà.”
“Hoa Tưởng Dung?”
“Đúng đúng đúng, chính là Hoa Tưởng Dung, vậy mà cô ta cũng đến đây.”

Bên kia, Nhiếp Tranh nhìn thấy có người đi vào, thuận miệng nói một câu: “Thành thật xin lỗi, nguyên liệu nấu ăn không đủ, hôm nay không bán nữa, mời lần sau lại ghé, xin lỗi.”
Người đàn ông đi bên cạnh Hoa Tưởng Dung cũng là người đại diện của cô ta - Lưu Sùng, căn bản là không để ý đến lời của Nhiếp Tranh, tùy tiện tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
Cô ta cất giọng nói kiêu ngạo: “Cửa hàng bán cơm trưa mà cũng có chuyện đuổi khách hàng ra ngoài sao? Tôi đói bụng rồi, nghe nói tiệm cơm uyên ương của ông là tiệm cơm ngon nhất trên đường này, đi làm cho tôi vài món ăn sở trường đi.”
Nhiếp Tranh vừa nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ sao người này lại không nghe lời người khác nói vậy chứ?
“Sao người phụ nữ này lại tự cho mình là đúng như vậy?”
Nhiếp Tranh khó chịu hẳn.
Giang Sách mỉm cười lắc đầu: “Người ta là nghe tiếng mà đến, thôi, ông không cần vì ngồi với tôi mà bỏ bê chuyện làm ăn, danh tiếng tích lũy được đâu có dễ, đừng vì tôi mà phá hoại nó. Đi nấu chút đồ ăn cho người ta đi.”
Nhiếp Tranh gật đầu: “Vậy lão đại cứ ăn trước, tôi đi nhanh rồi quay lại.”
“Được.”
Nhiếp Tranh đứng dậy muốn đi qua bàn của Hoa Tưởng Dung, vừa đi vừa nhìn đối phương.
Vừa bước đến gần, đã nhìn thấy.
Chân mày của Nhiếp Tranh đã cau lại, thậm chí cơ thể còn run lên.
Người phụ nữ này...
Ngay khi ông ta đi đến trước mặt Hoa Tưởng Dung, cả người đã ngơ ngác ra, vốn là muốn hỏi thử xem đối phương thích ăn ngọt hay là ăn cay, có kiêng món gì không, kết quả là đến khi đứng trước mặt rồi thì lại không nói thành lời.
Hoa Tưởng Dung ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Tranh.
“Ha, ông chủ này làm sao thế nhỉ, kêu ông đi nấu mà ông không đi, đứng ở đây làm cái...”
Hoa Tưởng Dung còn chưa dứt lời, thì đã ngây người ra, cô ta tháo kính râm xuống, kinh ngạc há to miệng, rồi bốn mắt nhìn nhau với Nhiếp Tranh.
Cơ thể hai người đã có hơi run rẩy.
“Là anh?”
Hoa Tưởng Dụng cười lạnh một tiếng, dù thế nào cô ta cũng không thể tin được chẳng qua mình chỉ đi ăn một bữa cơm, thế mà trùng hợp như vậy, đụng phải chồng cũ của mình!
Nhiếp Tranh cũng không thể tin được, người tới ăn cơm sẽ là vợ cũ của ông ấy.
Thoáng chốc, khung cảnh có hơi xấu hổ.
“Mẹ!” Giọng nói thanh thủy lảnh lót của Nhiếp Tiểu Vân đã phá vỡ im lặng trong phòng, cô bé chạy về phía Hoa Tưởng Dung.
Mọi người quanh đó lập tức phóng ra ánh mắt khác thường, mỗi một thực khách đều nhìn Hoa Tưởng Dung bằng ánh mắt không dám tin.
“Mẹ? Cô ta đã kết hôn sao? Còn có con gái?”
“Không biết nữa, không phải nói với hai mươi hai tuổi, mới vừa tốt nghiệp đại học, còn chưa từng yêu đương lần nào sao?”
“Ha ha, các nữ ngôi sao bây giờ đúng là không biết xấu hổ. Con đã lớn như vậy mà còn giả vờ trong trắng.”
Tất cả các lời nói chói tai đều truyền vào trong tại cô ta.
Hoa Tưởng Dung chau mày, hung hăng trừng mắt liếc Nhiếp Tiểu Vân một cái: “Ai là mẹ của mày? Tránh ra!”
Nhiếp Tiểu Vân đứng ở tại chỗ, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.
"Mẹ."
“Câm miệng! Nếu còn nói hươu nói vượn cẩn thận tao đánh mày!”
Giang Sách lắc đầu, đi tới bế Nhiếp Tiểu Vân lên, an ủi nói: “Tiểu Vân không khóc, nào, để chú ôm một cái.”
Trong mắt Nhiếp Tranh mang theo lửa giận, căng da đầu hỏi: “Cô muốn ăn cái gì?”
Hoa Tưởng Dụng cười lạnh một tiếng: “Vốn là tôi rất đói, nhưng mà vừa thấy hai ba con mấy người thì tôi đã tức đến no rồi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.