Những người ăn cơm bên trong nhìn người phụ nữ, nhỏ giọng bàn tán.
“Cô nhìn xem, đây không phải là cô người nổi tiếng kia... Tên gì mà.”
“Hoa Tưởng Dung?”
“Đúng đúng đúng, chính là Hoa Tưởng Dung, vậy mà cô ta cũng đến đây.”
Bên kia, Nhiếp Tranh nhìn thấy có người đi vào, thuận miệng nói một câu: “Thành thật xin lỗi, nguyên liệu nấu ăn không đủ, hôm nay không bán nữa, mời lần sau lại ghé, xin lỗi.”
Người đàn ông đi bên cạnh Hoa Tưởng Dung cũng là người đại diện của cô ta - Lưu Sùng, căn bản là không để ý đến lời của Nhiếp Tranh, tùy tiện tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống.
Cô ta cất giọng nói kiêu ngạo: “Cửa hàng bán cơm trưa mà cũng có chuyện đuổi khách hàng ra ngoài sao? Tôi đói bụng rồi, nghe nói tiệm cơm uyên ương của ông là tiệm cơm ngon nhất trên đường này, đi làm cho tôi vài món ăn sở trường đi.”
Nhiếp Tranh vừa nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ sao người này lại không nghe lời người khác nói vậy chứ?
“Sao người phụ nữ này lại tự cho mình là đúng như vậy?”
Nhiếp Tranh khó chịu hẳn.
Giang Sách mỉm cười lắc đầu: “Người ta là nghe tiếng mà đến, thôi, ông không cần vì ngồi với tôi mà bỏ bê chuyện làm ăn, danh tiếng tích lũy được đâu có dễ, đừng vì tôi mà phá hoại nó. Đi nấu chút đồ ăn cho người ta đi.”
Nhiếp Tranh gật đầu: “Vậy lão đại cứ ăn trước, tôi đi nhanh rồi quay lại.”
“Được.”
Nhiếp Tranh đứng dậy muốn đi qua bàn của Hoa Tưởng Dung, vừa đi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336541/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.