“Điều mà tôi có thể làm là giúp cậu một tay”
“Cho nên, tôi giúp cậu, là vì báo ân, nhưng phần hơn là suy nghĩ cho giới giải trí của cả Giang Nam này.”
Giang Sách rất là cảm động.
"Ông La, tôi nhất định sẽ không phụ sự gửi gắm của ông, mang đến một mảnh trời mới cho giới giải trí của Giang Nam!”
“Đúng rồi, Ông La, ông đồng ý viết cho công ty chúng tôi ba mươi bài hát, tôi phải trả thù lao cho ông.”
La Thịnh trợn mắt: “Thù lao cái gì? Tôi không cần! Ân nhân Giang, tôi viết ca khúc cho cậu cũng không phải là vì tiền, cậu đừng dùng tiền để làm nhục tôi.”
Chậc...
Giang Sách cười xấu hổ.
Dùng tiền làm nhục?
Trên đời này không biết có bao nhiêu người muốn bị làm nhục bằng tiền đó.
“Tôi hiểu rồi ông La, tôi nhất định sẽ lựa chọn ra người có tài hoa và nhân phẩm đều ưu tú.”
“Tuyệt đối sẽ không làm hỏng ca khúc mà ông viết.”
La Thịnh gật đầu: “Vậy thì còn được, được rồi, tôi lớn tuổi rồi, có hơi mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi trước. Tạm biệt cậu, Ấn nhân Giang.”
“Đi thong thả.”
La Thịnh cất bước rời đi, một dàn ngôi sao cũng theo sau rời đi.
Trình Đan Đình nói: “Giang Sách, vì La Thịnh cứ luôn gọi anh là “Ân nhân Giang”?”
Giang Sách mỉm cười nói: “Phật dạy, không thể nói bừa.”
“Hừ, không muốn nói thì thôi, tôi cũng không muốn nghe.”
Trình Đan Đình xua tay, sải bước rời đi.
Ở một nơi khác, doanh nghiệp Thiên Đỉnh, văn phòng Chủ tịch.
Hai người Tây Môn Tuấn và Bách Tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336539/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.