Đang c
Trình diễn kéo dài hai tiếng, không có một phút nào là phí hoài, có vài người chấp nhận nín tiểu để đứng xem cho hết chương trình.
Quá chấn động.
Quá hưng phấn.
Cuối cùng, mấy chục ngôi sao ca nhạc đi lên đứng đầy cả sân khấu, đồng loạt nói: “Vào tiết mục cuối cùng, cho mời ân sự của chúng tôi - Ông La Thịnh lên sân khấu, tất cả mọi người cùng chào đón.”
Ở trong mắt người bình thường thì La Thịnh không có tiếng tăm gì, nhưng ở trong ngành thì ông ta chính là một giáo viên có cấp bậc lão làng.
Nhìn ông ta bước từ từ từng bước lên bục.
Tất cả mọi người ở phía dưới đều đứng dậy vỗ tay vì ông ta.
Đến cả Bách Tin Hoành cũng ngồi không yên, đứng dậy nhìn La Thịnh, trong lòng anh ta hoảng hốt không thôi, Giải trí Ức Mạch rốt cuộc đã làm gì mà có thể mời La Thịnh xuống núi?
Phải biết rằng, vì để mời được La Thịnh viết nhạc, không biết Bách Tin Hoành đã tiêu bao nhiêu tiền, dùng bao nhiên là mối quan hệ.
Những căn bản là người ta lại chẳng thèm để ý tới.
Đây là một người cực kỳ cao ngạo, trước giờ chỉ làm những chuyện mà ông ta thích, chứ tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp trước quyền lực và tiền tài.
Thế mà một “người bảo thủ” như vậy là đến trình diễn cho Giải trí Ức Mạch.
Đây là lần đầu tiên Bách Tin Hoành cảm nhận được khủng hoảng.
Anh ta bắt đầu ý thức được mình đang đối mặt với đối thủ đáng sợ cỡ nào, tương lai có thể gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336537/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.