Vừa về tới nhà, họ lập tức nhìn thấy Đinh Mộng Nghiên còn đang ngái ngủ bước ra khỏi phòng.
"Làm cơm xong chưa? Đói quá." Đinh Mộng Nghiên xoa xoa mắt.
Đinh Khải Sơn hừ lạnh một tiếng: "Đói gì mà đói? Thân là phụ nữ không biết sáng sớm dậy nấu cơm cho chồng sao? Con xem thử mấy giờ rồi? Mười một giờ tới nơi rồi! Chẳng ra gì
cả!"
Đinh Mộng Nghiên nghe mà thấy hoang mang.
Bình thường Định Khải Sơn hận không thể bảo cô ngủ thêm một tí, việc nhà gì cũng bảo Giang Sách làm. Sao bây giờ lại chuyển biến nhiều như thế?
Dưới yêu cầu lặp đi lặp lại của Đinh Khải Sơn, Đinh Mộng Nghiên hiếm khi đi nấu cơm trưa.
Sau khi đồ ăn được bày lên bàn, Đinh Khải Sơn cũng lần đầu chủ động "mời" Giang Sách ngồi lên bàn ăn, một nhà bốn miệng chuẩn bị ăn cơm trong mỹ mãn.
Tô Cầm và Đinh Mộng Nghiên vừa định giơ đũa lên gắp thức ăn thì Đinh Khải Sơn bỗng vỗ bàn một cái.
"Làm gì vậy?"
Tô Cầm và Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn nhau trong hoang mang.
"Ăn cơm chứ làm gì?"
"Ăn cơm? Không biết trong nhà đàn ông là lớn nhất sao? Sách là trụ cột của nhà còn chưa động đũa, mẹ con hai người chăm chỉ vậy nhỉ? Có hiểu quy tắc không? Học tam tòng tứ đức của phụ nữ chưa?"
Mẹ con hai người bị nói tới mức choáng váng, giơ đưa mà không dám động.
Giang Sách lúng túng gãi đầu một cái: "Chuyện này, ba, ở nhà cũng không cần quy tắc gì cả, ăn cơm như bình thường là được rồi."
Đinh Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336507/chuong-127.html