Trình Đan Đình sửng sốt, cố ý chu chu miệng: “Không có đâu, cháu chỉ bỗng nhiên cảm thấy... Cũng không phải tên đàn ông nào cũng đáng ghét như vậy, vẫn có một số ít đàn ông rất có trách nhiệm”
Trình Hải cười ha ha.
Có thể làm cháu gái ông đưa ra được đánh giá đàn ông như thế, vậy thì nhất định không phải là người đàn ông bình thường, Trình Hải đã đoán được đó là ai.
“Thế nào? Có hứng thú làm việc chung cùng người đàn ông này để biết nhiều hơn về cậu ta không?”
Trình Đan Đình đỏ bừng mặt: “Cháu không thèm có hứng thú tìm hiểu một người đàn ông đâu.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa có một chiếc xe chạy tới đưa vào một đống lớn quần áo sang trọng, toàn bộ đều là thứ mà Trình Đan Đình mua ở trung tâm thương mại.
“Xin hỏi người nào là cô Trình Đan Đình vậy? Xin mời ký nhận quần áo của cô.”
“Là tôi.”
Trình Đan Đình đặt tất cả quần áo lên số pha ở đại sảnh, nhìn quần áo ngập tràn mà ngu người.
Cô ấy nhớ tới việc Giang Sách đã cứu cô ấy như thế nào khi chính cô ấy bị kẻ bắt cóc bắt lấy. Càng thêm nhớ tới tấm thẻ đã gãy của bản thân, khi đó Giang Sách đã như thế nào không so đo hiềm khích trước đây mà giúp đỡ cô ấy.
Thậm chí, Giang Sách còn không yêu cầu bất cứ một sự báo đáp nào cả.
Trình Hải cố ý lại như vô tình nói: “Chà, nhiều quần áo như vậy, chỗ này được với trăm vạn nhỉ? Không rẻ đâu nha.”
Trình Đan Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336497/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.