Mọi người ở đây cũng nhao nhao líu lưỡi, trong lòng tự nhủ Tô Cầm thật là, sao có thể qua loa tắc trách với sinh nhật của mẹ mình như thế? Cho dù không có tiền thì cũng phải gom góp mời một đầu bếp đáng tin chút chứ.
Không cần là đầu bếp đứng đầu thì cũng ít nhất là đầu bếp trong tiệm cơm.
Tìm tên đầu bếp cụt tay này đến, cho rằng ông ấy là Dương Quá sao? Làm thế nào nấu ăn với cánh tay này được? Đúng là làm bậy.
Tô Cầm cũng không nhịn được nữa, bà liếc mắt nhìn Giang Sách với sự giận dữ ngập tràn.
Lần này hay lắm, bà mất mặt muốn chết rồi.
Trong lúc mọi người đang cười nhạo, Nhiếp Tranh không kiêu ngạo cũng không tự ti, ông ấy bình tĩnh nói: "Thân là đầu bếp, mấy cánh tay không quan trọng, quan trọng là có thể nấu ra đồ ăn ngon hay không. Có một số người, mặc dù tứ chi lành lặn nhưng đồ ăn làm ra lại như kẻ nghèo hèn, khó mà nuốt trôi được."
Tô Trung Nguyên ngừng cười rồi hỏi: "Ông nói vậy là có ý gì? Ông cho rằng đồ ăn ông làm ngon hơn ngài Robert sao? Ông là cái thá gì chứ, dám phát ngôn bừa bãi ở đây? Robert đã..."
Không đợi ông ta nói xong, Nhiếp Tranh nhẹ nhàng tiếp lời: "Trung Hoa có nền văn minh năm nghìn năm, lịch sử lâu dài, lãnh thổ rộng thổ. Trên vùng đất rộng lớn này có đến hàng vạn món ăn. Thậm chí dù là cùng một món ăn,
những vùng miền khác nhau cũng có thể có hương vị và cách làm hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336482/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.