Chương trước
Chương sau
Cho nên cách của Giang Sách nhất định sẽ thất bại.
Đinh Mộng Nghiên cũng nghe ra mùi uy hiếp trong đó. Cô nhíu mày, tức giận mắng mỏ: "Sao anh lại thành ra như vậy?"
Tây Môn Tuấn cười: "Tôi thế nào? Chẳng qua tôi chỉ dùng biện pháp phù hợp nhất mà thôi. Các người đó, vĩnh viễn đừng mong trả hết món nợ này."
Anh ta còn cố ý ghé sát vào tai Giang Sách: "Tiết lộ cho anh một bí mật, em trai Giang Mạch của anh là bị chiêu này của tôi ép chết đó."

Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Giang Sách lập tức cháy bừng.
Dùng nợ nần ép người khác đến đường cùng, sau đó lại phá hủy đường trả nợ khiến người đó ngày ngày bị tra tấn về thể xác lẫn tâm hồn.
Đến cuối cùng, người đó chỉ còn một con đường chết.
Giang Mạch đã bị Tây Môn Tuấn ép chết như thế, bây giờ đến lượt Giang Sách.
Giang Sách cố nén lửa giận trong lòng, kiềm chế nỗi phẫn nộ mà nói: "Tây Môn Tuấn, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này. Tôi sẽ cho anh biết thế nào là hối hận."
"Hối hận? Ha ha ha ha, anh vẫn nên lo cho mình trước đi. Hôm nay mà không trả hết nợ, không riêng anh xong đời mà cả nhà anh cũng phải chôn theo. Đấu với tôi? Anh còn non lắm."
Trong căn phòng nhỏ của tòa án.
Nhân viên chấp pháp Trần Chiêu dẫn Camus vào, để những người đi cùng ở ngoài trông coi rồi đóng cửa lại.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau.
Camus mở cặp tài liệu rồi lấy giấy tờ liên quan ra.
"Ngài Trần, đây là giấy tờ chứng minh tài sản của tôi. Anh có thể xem thử."
Trần Chiêu cười cười, không hề động vào những giấy tờ kia mà đã bắt chéo chân rồi nói: "Giấy tờ của cậu không đúng quy tắc. Cậu có thể về rồi."
"Hả?"
Camus nhíu mày hỏi: "Ngài Trần, anh còn chưa nhìn giấy tờ của tôi mà."
"Tôi không cần nhìn."
"Không nhìn làm sao biết không đúng quy tắc?"
"Bởi vì mọi chuyện do tôi quyết định."
Trần Chiêu cười xấu xa nhìn Camus rồi không nói gì thêm.
Không cần nói gì nữa, Camus đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Trần Chiêu này và Tây Môn Tuấn là một bọn, cho dù Camus có nhiều tiền hơn, chứng
minh kĩ càng hơn thì cũng không đạt thẩm tra.
Không đạt thẩm tra thì không thể trả nợ giúp Giang Sách.
Trần Chiêu uy hiếp: "Camus, cậu có biết vì sao tất cả công ty trong thành phố Giang Nam đều không chịu hỗ trợ không? Để rồi Giang Sách phải đi tìm một người không thuộc thành phố Giang Nam như cậu? Bởi vì đây là món nợ của doanh nghiệp Thiên Đỉnh. Doanh nghiệp Thiên Đỉnh chính là doanh nghiệp lớn nhất của thành phố Giang Nam, không ai dám trêu vào."
"Doanh nghiệp Thiên Đỉnh không phải muốn Giang sách trả nợ mà là muốn
mạng anh ta! Nói như vậy hẳn là cậu hiểu rồi chứ?"
Camus gật đầu: "Anh nói như vậy thì tôi hiểu rồi."
Hiện giờ hiểu ra cũng chưa muộn, sau này đừng gây rối với tên Giang Sách yêu ma đó nữa." Trần Chiêu nói.
Camus thu lại tất cả những tài liệu chứng minh đồng thời hỏi: "Nhưng làm như vậy là phạm pháp, anh không sợ người ở trên biết sao?"
Trần Chiêu giang hai tay ra: "Nếu anh không nói, tôi không nói vậy thì người ở trên làm sao biết được? Hơn nữa làm gì có ai hơn được Doanh nghiệp Thiên Đỉnh cơ chứ?"
Camus lắc đầu cười khổ, lặng lẽ lấy từ trong người ra một tấm thẻ rồi đặt lên bàn.
"Trần Chiêu, anh biết cái này không?"
"Hả? Đó là..."
Trần Chiêu bỏ hai chân đang gác xuống rồi tiến đến nhìn kỹ hơn, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Tấm thẻ đó đương nhiên là anh ta biết. Đó chính là chiếc thẻ của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam!




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.