Nhưng mười chén rượu đế, mỗi chén uống vào đều có cảm giác bụng như bị thiêu đốt. Có người uống thêm hai chén còn không nổi, đừng nói đến mười
chén.
Thế nhưng Giang Sách lại không hề thương hại.
Anh cạy miệng từng người ra, đổ một chén lại một chén vào. Ai cũng uống tới mức thổ huyết, nôn mửa, run rẩy mới dừng lại.
Tám nhân viên, cuối cùng đều nằm sạt dưới đất. Mặt đất tràn đầy máu tươi và chất thải hôi thối.
Thấy cảnh tượng này, Thường Tại Xuân bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch.
Đặc biệt là khi Giang Sách đặt ánh mắt lên người anh ta, Thường Tại Xuân không tự chủ được mà run rẩy.
"Giang Sách, cậu bình tĩnh một chút. Tôi là chủ tịch xí nghiệp đó."
"Đắc tội với tôi, nhà họ Đinh các anh đừng hòng có được một đồng tiền đầu tu."
"Cậu sống mãi với tôi chính là gây khó dễ cho ông cụ nhà các cậu. Cậu suy nghĩ kỹ hậu quả đi."
Giang Sách cười: "Tôi làm gì mà sống mới với các người. Tôi chỉ là muốn mời anh một chén rượu mà thôi. Sao thế? Mời rượu cũng là đắc tội với người khác sao?"
Thường Tại Xuân nức nở: "Nhưng mà tôi không muốn uống!"
"Không muốn uống? Vậy tại sao anh lại hẹn chúng tôi tới đây? Chủ tịch Thường, anh nói một đằng làm một nẻo thật đấy."
Nước mắt của Thường Tại Xuân rơi xuống, anh ta vốn chỉ định hẹn một mình Đinh Mộng Nghiên mà thôi.
Anh ta định lấy sức của mọi người để chuốc say Đinh Mộng Nghiên, sau đó làm vài chuyện không an phận.
Ai mà ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chi-ton-chien-than/336432/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.