Chương trước
Chương sau
Hết lần này tới lần khác, hôm nay hắn lại đụng phải anh.
Giang Sách nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn phá hủy cửa hàng của tôi? Còn muốn trói tôi lại?"
Long Trọc Đầu tranh thủ cười rạng rỡ: "Gì cơ? Có chuyện này sao? Tôi không hề biết gì cả. Ông nội, ngài cũng đừng chọc tôi chứ."

Giang Sách nhẹ nhàng hỏi: "Anh muốn phá hủy cửa hàng của tôi? Còn muốn trói tôi lại?"
Long Trọc Đầu tranh thủ cười rạng rỡ: "Gì cơ? Có chuyện này sao? Tôi không hề biết gì cả. Ông nội, ngài cũng đừng chọc tôi chứ."
Giang Sách quét mắt nhìn một cái, hỏi: “Vậy anh dẫn nhiều người tới như vậy là để?”
Long Trọc Đầu cười ha hả nói: “Bộ dáng tôi thế này không phải là tới xem cửa hàng mới vừa khai trương của ngài, công việc làm ăn còn không quá tốt hay sao, cho nên nghĩ tới việc tỏ chút lòng hiếu thảo với ông nội là ngài đây, dẫn các anh em tới tiêu pha chút đỉnh, để công việc làm ăn ở cửa hàng của ông nội trở nên rực rỡ.”
Cái miệng này của hắn thế mà lại khá là biết ăn nói phết.
Tuy rằng biết rõ Long Trọc Đầu đang tán hươu tán vượn những lời người ta nói cũng nói đến mức thế này rồi, cho dù là ai cũng không có cách nào tiếp tục nổi giận được.
Vẻ mặt chị Hoa hiện lên đầy vẻ hoang mang, chị ta gọi nhiều người tới như vậy, kết quả là một đám cứ giống như rùa đen rụt đầu, thở mạnh cũng không dám thở.
Chị Hoa còn đang nghĩ sẽ xả được một trận oán giận, hiện tại lại càng tức giận hơn.
Chị ta thở phì phì bước tới, đưa tay nhéo lỗ tai của Long Trọc Đầu.
“Anh hay lắm Long Trọc Đầu, bà đây kêu anh tới để trút giận thay tôi, anh lại chạy tới nhận ông nội?”
“Cô còn có thể trơ trẽn hơn được nữa không vậy?”
“Thằng nhãi thế này cũng dọa anh bò sấp rồi à? Sao mà anh nhát như thế hả? Sớm biết thế tôi đã không theo anh rồi, tôi theo Tây Thành Bưu Tử cũng khỏe hơn so với theo anh đấy, cái đồ bất lực nhà anh.”
Long Trọc Đầu nổi giận đùng đùng, một bụng lửa giận tất cả đều xả ra hết lên người chị Hoa.
Hắn vung cánh tay thành hình tròn rồi mạnh mẽ vỗ thẳng xuống mặt chị ta: “Trước mặt ông đây cô kêu cái gì mà kêu? Cô cho là ông đây hiếm lạ cô lắm đấy à?”
“Còn dám bất kính với ông nội của tôi? Lại đây, quỳ xuống nhận lỗi với ông nội!”
Long Trọc Đầu tóm lấy chị Hoa, kéo chị ta ấn xuống mặt đất dập đầu với Giang Sách, chị Hoa ngây ngẩn hết cả người, trước nay đều chỉ có chị ta ức hiếp Long Trọc Đầu, nào có chuyện Long Trọc Đầu dám phản kháng lại.
Hôm nay xem như để chị ta mở mang tầm mắt về sự lợi hại của Long Trọc Đầu rồi.
Giang Sách lắc đầu: “Đừng đập nữa, để chị ta đi đi, nhìn thấy lại phiền lòng.”
“Ai, lời của ông nội thì tôi làm theo.”
Long Trọc Đầu duỗi một chân về phía chị Hoa, đá cho chị ta ra tới đường cái: “Biến, từ giờ đừng để cho ông đây nhìn thấy cô nữa.”
“Được, được lắm, Long Trọc Đầu anh đủ tuyệt tình đấy, chuyện này bà đây sẽ không để yên cho anh đâu!”
Chị Hoa bò dậy từ trên mặt đất, xám xì xám xịt mà chạy đi.
Giang Sách về lại trong tiệm, tiếp tục ngồi xuống uống rượu, Trình Hải xem một màn này đến trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu cũng chưa phản ứng kịp.
Long Trọc Đầu kia thế mà lại cung kính lễ phép với Giang Sách, còn mở miệng câu nào là gọi ông nội câu đó nữa.
Người phụ nữ mạnh mẽ như chị Hoa, kết quả là bị đánh đến lăn lộn đầy đất.
Trình Hải vốn cho rằng bản thân chết chắc rồi, cửa hàng cũng chắc chắn giữ không nổi.
Ông lại nhìn về phía Giang Sách một lần nữa, cảm khái một chút: “Đại thiếu gia, là ông già tôi đây coi thường cậu rồi, xem ra mấy năm nay cậu ở bên ngoài cũng không có không phân biệt được đen trắng, rèn luyện ra được năng lực phi phàm đấy chứ.”
Giang Sách mỉm cười, không nói thêm gì.
Đám người Long Trọc Đầu rất xấu hổ, đứng ở cửa vừa không dám bước vào lại không dám rời đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.